Tô Tử Câm bắt được tính nết Cố Lâm Uyên, sau đó cảm thấy mỹ mãn ngủ bù.
Chờ nàng khi tỉnh lại, Cố Lâm Uyên đã rời giường.
Tô Tử Câm duỗi người một cái, bò dậy.
Lúc Minh Thu tiến đến hầu hạ Tô Tử Câm, sắc mặt khó coi cực kì.
“Minh Thu, ngươi làm sao vậy?”
“Hoàng thượng, người... người có bị Nhiếp Chính Vương phát hiện hay không?”
“Không có.”
Vừa nghe nói vậy, Minh Thu gấp đến độ giậm chân.
“Nhiếp Chính Vương là đoạn tụ, ưa thích nam nhân, nếu cuối cùng người là nữ nhân, giấy không thể gói được lửa, lỡ có một ngày hắn...”
Minh Thu nói đến đây, làm sao cũng không nói được.
Hai mắt nàng đỏ lên, nước mắt liền lăn xuống, nàng vội vàng bắt lấy cánh tay Tô Tử Câm.
“Người mau tìm cơ hội đào tẩu đi!”
Tâm Tô Tử Câm trầm xuống, phải chạy trốn sao?
Cố Lâm Uyên thích nam nhân, nếu nàng không phải, nàng chỉ là một kẻ giả mạo kém cỏi, một khi phát hiện chân tướng, hắn nhất định sẽ thẹn quá thành giận.
Đến lúc đó giết nàng cũng thôi, nhưng Thẩm Mộc Nhiễm cùng Minh Thu là vô tội, tất nhiên sẽ liên lụy các nàng.
Tô Tử Câm thở dài: “Để ta suy nghĩ thật kỹ.”
“Hoàng thượng, người cũng không thể trì hoãn nữa!”
“Ta biết.”
Đáp ứng Minh Thu, sau đó Tô Tử Câm đem chuyện này để trong lòng.
Ba ngày sau, Tô Tử Câm nhận được tin Hạ Dực Thần hồi triều.
Hạ Dực Thần vừa hồi triều, chuyện thứ nhất chính là vào cung gặp Tô Tử Câm.
Lúc đó, đã là hoàng hôn.
“Vi thần tham kiến hoàng thượng!”
Tô Tử Câm đứng trước mặt Hạ Dực Thần, phất tay với cung nhân bốn phía một cái: “Tất cả lui xuống.”
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Hạ Dực Thần đột nhiên đứng dậy, thân hình lóe lên, bay thẳng đến tấn công Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm không nháo không giận không kinh ngạc, khóe môi cong lên, liền đánh lại.
Hai người từng chiêu từng thức, ngươi tới ta trả, rất nhanh thì đánh nhau.
Võ công Hạ Dực Thần rất cao, Tô Tử Câm không yếu thế chút nào, hai người trong lúc nhất thời đánh hừng hực khí thế, túi bụi.
Cuối cùng, hai người bất phân thắng bại.
Dừng lại hai người nhìn nhau cười, bàn tay to của Hạ Dực Thần đánh trên bả vai Tô Tử Câm.
“Nhanh quá nhanh quá, ta đã thật lâu không có đánh thoải mái như vậy!”
Hạ Dực Thần mười phần hào sảng, bởi vì hắn quanh năm dầm mưa dãi nắng tại Bắc Mạc, làn da ngả thành màu mạch vàng.
“Tử Câm, đệ là tri kỷ duy nhất của ta, từ nhỏ đã thân thiết, thật không ngờ tới, nháy mắt đã đăng cơ làm hoàng đế.”
“Uống rượu không?” Tô Tử Câm vỗ trên vai Hạ Dực Thần một cái.
“Được!”
Trên nóc Vị Ương Cung, Tô Tử Câm cùng Hạ Dực Thần một người ôm một vò rượu, nằm ở trên nóc nhà uống.
Hoàn hảo hôm nay Cố Lâm Uyên ra ngoài tuần tra, buổi tối sẽ không trở về, bằng không, Tô Tử Câm nào có cơ hội làm càn như vậy.
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai người tùy ý nằm trên nóc nhà, không có một chút kiêng kỵ.
“Sao huynh bỗng nhiên trở về? Bắc Mạc đều ổn định rồi?”
“Coi như vững vàng, chính là lâu lâu náo chút ít chuyện.”
“Trở về gặp Mộc Nhiễm chưa?”
Ba người bọn họ từ nhỏ quan hệ đã rất tốt, chỉ tiếc, sau khi Hạ Dực Thần mười tuổi đã bị đưa đi đóng ở Bắc Mạc.
“Gặp rồi.”
Hạ Dực Thần sau khi ực một hớp rượu, hắn nhíu mày hỏi: “Tử Câm, mấy năm này ta càng lớn càng tục tằng, làm sao đệ càng nuôi càng trắng vậy?”
Tô Tử Câm một quyền đập vào bả vai Hạ Dực Thần.
“Thu hồi ánh mắt nhìn tiểu bạch kiểm của huynh đi, lão tử là nam tử thẳng.”
Hạ Dực Thần sảng khoái cười ha hả, hắn nói: “Coi như đệ còn có chút giống nam nhân, Tử Câm, đến Bắc Mạc với ta đi.”