Tô Tử Câm vốn định chuồn chuồn lướt nước một chút, nhưng không ngờ Cố Lâm Uyên bỗng nhiên mở hai mắt ra.
Tô Tử Câm vô thức thóai lui, ai ngờ Cố Lâm Uyên lại xoay người đè lên.
“Trời còn chưa sáng, ngươi liền câu dẫn ta sao?”
Cố Lâm Uyên ở trên cao nhìn chằm chằm Tô Tử Câm.
“Tô Tử Câm, ngươi còn dám nói ngươi không thích ta?”
Nét mặt Cố Lâm Uyên không mang theo nụ cười, trong sự lành lùng mang theo chút mặt đơ, trong nghiêm túc mang một chút đắc ý.
Bộ dáng như vậy, khiếm tim Tô Tử Câm bang bang nhảy không ngừng.
Bị bắt quả tang, gương mặt Tô Tử Câm nhiễm một tầng đỏ hồng, đôi mắt đảo loạn xung quanh, như là hoàn toàn không có nghe được Cố Lâm Uyên nói.
“Tô Tử Câm, ngươi đang chơi xấu?”
Tô Tử Câm không trả lời, con mắt tiếp tục đảo loạn, dáng vẻ ta rất là vô tội.
Cố Lâm Uyên thấy Tô Tử Câm thế này, mười phần bất đắc dĩ, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một cái trên môi Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm bị cắn tê rần, ảo não nhấp môi.
“Tô Tử Câm, nói ngươi yêu ta.”
Cố Lâm Uyên nhìn chằm chằm Tô Tử Câm, đôi tròng mắt đặc biệt nghiêm túc.
Tô Tử Câm nháy nháy mắt, đột nhiên cảm giác lúc Cố Lâm Uyên nghiêm túc rất đáng yêu.
Hắn giống như là một đứa bé, đặc biệt nghiêm túc đòi kẹo với nàng.
Cố Lâm Uyên đáng yêu như vậy, khiến Tô Tử Câm nhịn không được bật cười.
Mà Cố Lâm Uyên thì nhíu mày, dùng sức xoa bóp khuôn mặt Tô Tử Câm.
“Cấm cười.”
Tô Tử Câm nỗ lực nhịn cười, nhưng vẫn mặt mày cong cong.
“Mau nói ngươi yêu ta, mỗi ngày đều phải nói một lần.”
Tô Tử Câm sững sờ, đây là bố trí thêm nhiệm vụ cho nàng sao?
Mỗi ngày nói một lần “Ta yêu ngươi”, nói ra, sẽ bị ấn đến sâu trong linh hồn, ấn đến trong tiềm thức, trốn không thoát, quên không được.
Lúc Tô Tử Câm do dự, Cố Lâm Uyên rốt cục không kiềm được, hắn vừa cúi đầu, hôn lên cánh môi Tô Tử Câm.
Cánh môi mềm mại dán vào nhau, trằn trọc, đụng chạm, đòi hỏi...
Cố Lâm Uyên cạy hàm răng Tô Tử Câm ra, xông vào trong miệng, đi bắt một cái lưỡi linh hoạt trơn trượt như là một đuôi cá nhỏ.
Tô Tử Câm yên lặng thừa nhận, nàng không phản kháng, không đẩy ra, nàng đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Cố Lâm Uyên hôn nàng.
Nàng lúc vừa mới bắt đầu giãy dụa, càng về sau càng õm ờ, đến bây giờ tiếp thu toàn bộ.
Nàng có thể tiên đoán được, nếu cứ như vậy, một ngày nào đó nàng sẽ sa vào trong, không cách nào tự kềm chế.
Tô Tử Câm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Cố Lâm Uyên nhíu mày lại, buông đôi môi Tô Tử Câm ra.
“Mở mắt.”
“Ta mệt, để cho ta ngủ tiếp một chút...”
Khuôn mặt Cố Lâm Uyên lập tức đen xuống, hôn với hắn thì mệt?
Chẳng lẽ không phải cần phải làm tim đập rầm rầm rầm rộn lên, nai con chạy loạn, ý loạn mê tình, khó có thể tự kềm chế?
Cố Lâm Uyên giận.
Hắn cúi đầu, cắn một cái trên môi Tô Tử Câm.
“A... Ta mệt lắm, tối hôm qua đau lâu quá, không còn khí lực, còn không ngủ ngon...”
Mắt Tô Tử Câm nửa mở nửa khép, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
Cố Lâm Uyên buông nàng ra, khẽ than thở một tiếng, từ trên người Tô Tử Câm bò xuống, ôm nàng từ phía sau.
“Mệt cứ ngủ tiếp, hôm nay không cần lên triều.”
Tô Tử Câm bỗng nhiên mở hai mắt ra, lộ ra một nụ cười rực rỡ, nơi nào còn có dáng vẻ buồn ngủ ban nãy.
Sau đó chớp mắt, nàng liền khôi phục lại dáng vẻ còn buồn ngủ, nhẹ ừ một tiếng.
Nàng xem như tiệt để hiểu rõ, Cố Lâm Uyên ăn mềm không ăn cứng, càng mềm, hắn liền càng không thể làm gì nàng!