Kết quả này, cho dù ai cũng không thể nào tiếp thu được.
Ai mà không cơm ngon áo đẹp, vinh hoa phú quý, ngậm thìa vàng lớn lên?
Bây giờ phải đày đi biên cương, vậy đơn giản sống không bằng chết!
Trái lại cái kẻ vừa sinh ra liền khắc chết muội muội, Tô Tử Câm thân mang điều xấu, Tô Tử Câm không được sủng ái, vậy mà thành tân hoàng!
“Nhiếp Chính Vương, Tô Tử Câm văn dốt vũ nát, thân phận ti tiện, có thể nào đảm nhiệm trọng trách lớn?”
Bát hoàng tử lấy can đảm, không phục đứng lên hỏi một câu.
Cố Lâm Uyên quay đầu liếc nhìn Bát hoàng tử.
Một ánh mắt liền khiến Bát hoàng tử tè ra quần, hai chân run rẩy, không nhịn được quỳ bộp xuống.
“Hắn không thể, ngươi có thể sao?”
“Không không không, Nhiếp Chính Vương ta sai rồi, ta không thể, ta không thể...”
Bát hoàng tử liền vội vàng khoát tay, càng không ngừng lắc đầu.
“Để cho ta xem năng lực của ngươi một chút, nếu thật có bản lãnh, hoàng đế này liền để ngươi đảm đương.”
“Không không không, ta không có bản lãnh, ta là thứ hèn nhát, ta rất sợ chết, ta không muốn chết đâu...” Bát hoàng tử sợ hãi lui lại.
Cố Lâm Uyên vung tay lên, mộtthị vệ lập tức tiến lên, kéo cổ áo Bát hoàng tử lôi ra.
Sau khi rời khỏi tẩm điện Thái Khôn Cung, ngoài hành lang lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết như mổ heo của Bát hoàng tử.
Người nghe được không ai không khủng hoảng.
Tất cả mọi người câm như hến, không ai còn dám nói một chữ “Không”.
“Tiên hoàng mới vừa đi, tân hoàng trước hết ở Vị Ương Cung đi, hoàng thượng, mời...”
Cố Lâm Uyên làm một thủ thế mời với Tô Tử Câm.
Tô Tử Câm mím chặt môi, đi theo hướng Cố Lâm Uyên chỉ.
Thẩm Mộc Nhiễm ôm thật chặt cánh tay Tô Tử Câm, Cố Lâm Uyên quay đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Mộc Nhiễm.
Trước đó Thẩm Mộc Nhiễm còn cảm thấy Bát hoàng tử quá hèn nhát, bây giờ đích thân nhìn thấy ánh mắt giết người của Cố Lâm Uyên, nàng mới biết được cái gì là khủng bố.
“Muội cứ đợi, ta sẽ không bỏ mặc muội đâu, chờ ta.”
Tô Tử Câm vỗ vỗ cánh tay Thẩm Mộc Nhiễm.
Thẩm Mộc Nhiễm do dự trong nháy mắt, đối đầu ánh mắt Cố Lâm Uyên, sau đó nhanh chóng buông Tô Tử Câm ra, lui lại một bước.
Tô Tử Câm một thân một mình ra khỏi tẩm điện Thái Khôn Cung, trong nháy mắt ra khỏi cửa, văn võ bá quan đang quỳ bên ngoài bỗng nhiên hô to.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Một tiếng hô này khiến Tô Tử Câm nghe mà run cả người.
Công chúa thái hậu làm chưa đã ghiền, lần này trực tiếp làm hoàng đế!
ĐM thật kích thích quá đi!
Lúc Tô Tử Câm trấn định đứng ở cửa tiếp thu đủ loại triều bái từ quan lại, Cố Lâm Uyên vừa vặn từ bên trong tẩm điện Thái Khôn Cung đi ra.
Hắn đứng ở phía sau Tô Tử Câm, sắc mặt âm trầm hơi đỡ hơn một chút.
Cố Lâm Uyên năm nay đã hai mươi tám, mà Tô Tử Câm mới vừa mười bốn, vóc dáng còn rất thấp, khó khăn lắm mới đến ngực hắn.
“Đi thôi.”
Cố Lâm Uyên vứt xuống hai chữ này, dẫn đầu đi phía trước.
Tô Tử Câm hít sâu một hơi đi theo phía sau Cố Lâm Uyên.
Hai người một trước một sau đi tới, dọc theo đường đi cực kì yên lặng.
Tô Tử Câm luôn cúi đầu đi, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Chớp mắt sau, nàng hơi sơ suất không đề phòng đụng vào tấm lưng cao to phóng khoáng của Cố Lâm Uyên.
Một cái đụng này khiến khí tức Cố Lâm Uyên tiến vào chóp mũi nàng, cảm giác đã lâu xông lên đầu, cả người nàng đều mông lung.
Thân hình Cố Lâm Uyên cũng cứng đờ, hắn quay đầu lại, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tô Tử Câm.
Cảm thụ được ánh mắt Cố Lâm Uyên, còn có sự tức giận chưa bao giờ tán đi trên người hắn, tim Tô Tử Câm không khỏi nhảy dựng lên.
Dưới bóng đêm, hai người cứ đứng đối mặt nhau như vậy.