Sau khi Cao công công đọc xong, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức tiếng hít thở run rẩy đều nghe cực kì rõ ràng.
“Cái…, cái gì? Cửu hoàng tử, Tô Tử Câm?!”
Thái tử nghe nội dung di chỉ như thế, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó thở dài một hơi.
“Không phải ta không phải ta, vẫn còn may không phải là ta! Ha ha ha...”
Thái tử tê liệt ngã xuống đất, dưới thân đã ướt một bãi.
Mà Tô Tử Câm quỳ trong đám người nghe di chỉ, tim run lên bần bật.
Lão già Tô Nguyên Khai này!
Trước khi ông ta chết liền ngờ tới sẽ có một màn này ư?
Không nỡ để thái tử chết, không nỡ để mấy tên nhi tử ông ta yêu thương chết, liền lấy nàng ra chịu chết đúng không?
Tô Tử Câm hận đến nghiến răng, lần này nếu nàng chết thật, về Địa Phủ liền ném lão già khốn nạn Tô Nguyên Khai kia vào mười tám tầng địa ngục.
Nhiều năm như vậy, nhìn cũng không thèm liếc mắt, hỏi cũng không hỏi một tiếng, lúc sắp chết, còn muốn bắt nàng đi làm đệm lưng cho nhi tử của lão ta?
Mẹ nó ông biến đi!
Tô Tử Câm cực kì tức giận, Thẩm Mộc Nhiễm bên cạnh vô cùng kinh ngạc lại lo lắng nhìn Tô Tử Câm, lặng lẽ cầm tay nàng, nước mắt chảy ròng ròng.
Tô Tử Câm vỗ vỗ tay Thẩm Mộc Nhiễm, ý bảo nàng đừng lo lắng.
Nhưng Thẩm Mộc Nhiễm khóc càng dữ.
Lúc này, Cố Lâm Uyên nhíu mày lại, hắn quay đầu nhìn về phía Cao công công.
“Cửu hoàng tử, Tô Tử Câm?”
“Hồi Vương gia, phía trên di chiếu xác thực là viết như thế.”
Cố Lâm Uyên cười lạnh một tiếng, hắn quay đầu nhìn về phía một mảnh đen kịt người đang quỳ.
Nghe tiếng cười lạnh này, tất cả mọi người càng thêm kinh hoảng.
“Tô Tử Câm là kẻ nào?”
Tô Tử Câm quỳ trên mặt đất không có phản ứng, nàng tạm thời còn chưa nghĩ ra phải làm gì.
Nhưng mà nàng không có phản ứng, người khác phản ứng lại mau vô cùng.
Trừ Thẩm Mộc Nhiễm bên cạnh, tất cả mọi người chung quanh nàng, đều tự giác nhích sang bên cạnh.
Vừa nhích một cái thì thân thể xinh xắn của Tô Tử Câm xuất hiện trên mặt đất hoàn toàn trống trải, có vẻ càng rõ ràng.
Tô Tử Câm thầm mắng một tiếng: Mẹ nó, đều là một đám con hàng hố cha!
Cố Lâm Uyên liếc mắt liền thấy Tô Tử Câm quỳ trên mặt đất lù lù không động.
“Tô Tử Câm? Đứng lên!”
Cố Lâm Uyên đã điểm mặt gọi tên, nếu như nàng lại không đứng lên, thế nào cũng không thể nói nổi nữa.
Tô Tử Câm cắn răng một cái đứng lên.
Nàng vừa đứng lên, ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy Nhiếp Chính Vương Cố Lâm Uyên làm người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Cái liếc mắt này khiến cho Tô Tử Câm triệt để ngơ ngẩn!
Đôi mắt kia, khí thế kia, khí tức kia, toàn thân Tô Tử Câm run lên, huyết dịch ở trong thân thể sôi trào, ngay cả hô hấp đều đình trệ.
Trong lòng nàng cuồn cuộn cảm xúc, chóp mũi có chút chua xót, đủ loại cảm xúc, ngàn loại tư vị, tràn ngập trong lòng.
Thương Lăng.
Là trùng hợp sao? Rõ ràng không phải ở đoạn lịch kiếp của hắn, vì sao vẫn gặp phải?
Là duyên phận sao? Nếu thật sự hữu duyên vì sao còn phải gian nan như thế, mỗi một kiếp đều không thể đi đến già?
Thật sự nếu không có duyên phận, vì sao chung quy vẫn có thể gặp nhau?
Lúc Tô Tử Câm đang nhìn Cố Lâm Uyên, Cố Lâm Uyên cũng nhìn Tô Tử Câm.
Trong nháy mắt Cố Lâm Uyên thấy Tô Tử Câm cũng đã xác định, nàng chính là Tư Mệnh.
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, trong con ngươi có ánh sáng lưu chuyển, chờ hai mươi tám năm, cuối cùng cũng gặp lại nàng.
Giữa lúc hai người mang tâm sự riêng đối mặt, Thẩm Mộc Nhiễm bên cạnh bỗng nhiên đứng lên.
Nàng ôm lấy cánh tay Tô Tử Câm, cảnh giác nhìn Cố Lâm Uyên.
Ý tứ Thẩm Mộc Nhiễm sẽ giữ lời cùng chung hoạn nạn ý biểu hiện hết sức rõ ràng.
Tô Tử Câm thu tầm mắt lại, vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng đừng lo.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Cố Lâm Uyên triệt để đen.