Giản Chỉ Hề mang theo lòng đầy nghi vấn ra khỏi Thanh Liên Linh Trì, muốn đi chung quanh một chút.
Nhưng mà, nàng vừa mới vừa đi đến cửa đã bị thị nữ ngăn lại.
“Tư Mệnh đại nhân, Thần Tôn đã phân phó, vết thương của người chưa lành, không thể rời khỏi Thanh Liên Linh Trì.”
“Ta có thể đi, vì sao không thể rời khỏi nơi này?”
Giản Chỉ Hề nhíu mày, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Nàng luôn cảm thấy, Thanh Ly cũng không phải là đơn giản tiện tay cứu nàng như vậy, phía sau nhất định còn có ẩn tình.
“Tư Mệnh đại nhân, đây là Thần Tôn phân phó.”
Thị nữ kia ngẩng đầu, một đôi mắt to ngập nước nhìn Tư Mệnh, dáng vẻ ta cũng thật khó xử.
Giản Chỉ Hề khẽ thở dài một tiếng, nhưng vẫn đi về bên trong Thanh Liên Linh Trì.
Vòng qua giường băng Thanh Liên, Giản Chỉ Hề đi vào trong linh trì.
Nàng đưa tay vào bên trong linh trì, tay nàng chỉ bên cạnh, nổi lên một tầng linh quang trong suốt.
Khi nàng đang ngồi cảm thán thần kỳ, đột nhiên một đóa sen xanh thổi về phía nàng.
Giản Chỉ Hề đưa tay, nhẹ nhàng đụng vào cánh hoa sen, cảm đặc mềm mại sờ đặc biệt thoải mái.
Đột nhiên, một đuôi cá chép hồng nhỏ nhảy ra từ dưới hoa sen, vượt qua tay nàng, để lại trong lòng bàn tay nàng từng chuỗi bọt nước.
“Chỉ Hề Chỉ Hề, ngươi trở về rồi? Ủa, sao ngươi lại thay đổi dáng vẻ rồi?”
Một giọng nói non nớt từ trên người cá chép nhỏ truyền đến.
Tay Giản Chỉ Hề dừng lại, nội tâm run lên bần bật.
Trở về? Thay đổi hình dạng?
Giản Chỉ Hề đưa tay, mò được cá chép nhỏ đuôi hồng trong linh trì kia vào tay.
“Ngươi biết ta?”
Cá chép nhỏ nháy nháy mắt, nó kinh ngạc nói: “Chỉ Hề, sao ngươi cũng không nhớ rõ ta? Ta là Hồng Cẩm này!”
Nội tâm Giản Chỉ Hề cực kì khiếp sợ, nơi đây tất cả mọi người đều gọi nàng là Tư Mệnh, cũng không có bất kỳ ai biết nàng tên là Giản Chỉ Hề.
Trừ lịch kiếp đời thứ nhất giả nam đi Bắc Cương, dùng tên giả Giản Chỉ Hề, nàng không tiếp tục dùng qua tên này.
Rất hiển nhiên, khẳng định con cá chép nhỏ này không phải biết nàng tên này lúc đó!
“Ngươi nói ta tên Chỉ Hề?”
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi tên là Chỉ Hề mà.”
“Vậy ta họ gì?”
“Họ? Nghe nói đó là thứ người phàm mới cần.”
Hồng Cẩm nháy mắt mấy cái, nó nói: “Hồng Cẩm không phải họ Hồng, Thanh Ly Thần Tôn cũng không phải họ Thanh đâu. Chỉ Hề, trước đây ngươi cũng không ngu như vậy nha!”
Chỉ Hề... Lẽ nào thân thể này của nguyên chủ cũng gọi là Chỉ Hề sao?
Lúc trước Chu Huyền Nguyệt gọi nàng là Tiểu Hề Hề, chẳng lẽ, nàng ta cũng biết nàng tên là Chỉ Hề?
Sao lại có sự trùng hợp như vậy?
Tại sao Hồng Cẩm lại nói nàng trở về?
Từng cái nghi vấn xoay quanh trong lòng Chỉ Hề, không ngừng cuồn cuộn, lái đi không được.
“Hồng Cẩm, ta nói với ngươi bí mật này, ta cho ngươi biết, không cho ngươi nói cho người khác biết, biết không?”
Nghe nói thế, Hồng Cẩm cực kì hưng phấn.
“Được được, ngươi nói cho ta bí mật!”
“Ta bị thương, không nhớ rõ việc trước đây, ngươi có thể kể việc trước đây với ta một lần không?”
Hồng Cẩm trừng lớn hai mắt, cực kì kinh ngạc.
“Ngươi thật sự quên rồi sao! Vậy Thanh Ly Thần Tôn chắc thương tâm nhiều lắm! Ngài vẫn luôn chờ ngươi trở về đâu!”
Tim Chỉ Hề đập rộn, không hiểu sao lại cảm thấy bất an.
“Vậy ngươi nói cho ta đi, ta nhớ ra thì hắn liền không thương tâm.”
“Vậy được rồi, ta cho ngươi biết nha... Hơn một vạn năm trước...”
“Hồng Cẩm.”
Giọng Thanh Ly truyền đến từ sau lưng Chỉ Hề cùng Hồng Cẩm, một người một cá đều không khỏi kinh ngạc quay đầu.
Thanh Ly ngồi xổm xuống bên người Chỉ Hề, tay nhẹ đưa tới, đuổi Hồng Cẩm về trong ao.