Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 393: Hắn thích ngươi (2)




Editor: Phù Đàm Bách Diệp

“Tư Mệnh, nếu việc này là người khác có lẽ không thể chứng minh cái gì, thế nhưng lại là Thương Lăng đã đủ để chứng minh hắn thích ngươi.”

Vọng Thư mười phần nghiêm túc nhìn Tư Mệnh, cầm tay nàng.

“Tư Mệnh, ta biết ngươi là một người thông minh, ngươi không phải một chút cảm giác cũng không có, ta chỉ không rõ, ngươi vì sao không thừa nhận, cũng không đối mặt.”

“Ta có thể cảm giác được thì chắc chắn Thương Lăng thượng thần cũng cảm nhận được ngươi kháng cự.”

Vốn dĩ Giản Chỉ Hề đang cười ung dung lập tức biến mất không còn dấu tích.

Như trước đây khi vừa mới giết Dao Cơ rồi trở lại Thiên Phủ cung.

“Mặc dù ngươi bình thường tùy tiện, nhưng tâm tư ngươi sâu hơn bất kỳ ai.”

“Tư Mệnh, ngươi lẽ nào không có một chút thích Thương Lăng thượng thần sao?”

Nghe được những lời này, tay Giản Chỉ Hề đang được Vọng Thư nóng run rẩy.

“Vọng Thư, không phải ta không yêu, mà là yêu không nổi.”

Giản Chỉ Hề hít sâu một hơi, đem chóp mũi chua xót, đem khóe mắt ẩm ướt nén lại.

“Ngươi không thử mùi vị đó ”

“Mỗi khi hạ quyết tâm, toàn tâm toàn ý yêu, đều sẽ bị hiện thực đánh thẳng mặt.”

“Mỗi lần mình muốn hạnh phúc, đều sẽ bị thiên mệnh vô tình đánh vỡ.”

“Một lần lại một lần thảm bại, một lần lại một lần đau thấu tim gan, giày vò ta, tổn thương ta.”

“Ta không kiên cường như vậy, sâu trong nội tâm ta rất yếu đuối.”

“Thật sự ta, không có dũng khí một lần nữa.”

Giản Chỉ Hề hít sâu một hơi, nỗ lực để mình giữ được bình tĩnh, để nước mắt không rơi xuống.

“Ngươi biết không? Mỗi khi ta ở một mình, lúc đêm khuya vắng người, một màn lại một màn thảm cảnh chiếu đi chiếu lại trong đầu, vứt đi không được, gạt bỏ không xong.”

“Mùi vị đó rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Thời thời khắc khắc dày vò ta.”

“Tư Mệnh...”

Vọng Thư nhìn dáng vẻ của Giản Chỉ Hề, nàng nhịn không được che miệng khóc lên.

“Tư Mệnh, thật xin lỗi, ta không biết có chuyện như vậy.”

“Ngươi muốn khóc thì khóc đi ra có được không? Ta biết ngươi khó chịu...”

Vọng Thư nói, chính mình khóc còn thảm thiết hơn so với Tư Mệnh

Thân thể Giản Chỉ Hề khẽ run rẩy.

“Ta sẽ nhớ tới dáng vẻ mẫu hậu thả người trong biển lửa, nhớ tới dáng vẻ phụ hoàng bị độc chết, nhớ tới dáng vẻ hoàng huynh nhảy xuống tường thành.”

“Ta sẽ nhớ trên chiến trường, dáng vẻ Minh Húc ôm ta thất thanh khóc rống.”

“Ta còn nhớ tới dáng vẻ thi thể Vân Triệt còn nhỏ nằm trong sơn động âm u lạnh lẽo.”

“Đủ... Đủ rồi! Tư Mệnh ngươi không được nhớ lại, ta cũng không hỏi nữa, ngươi đừng như vậy!”

Vọng Thư ôm Giản Chỉ Hề, khóc đến mức khuôn mặt lem nhem.

“Ta cũng sẽ nhớ tới trên Kim Loan điện, trên miệng Bắc Hàn đầy máu, vạn người phỉ nhổ, họa quốc yêu hậu, cửa nát nhà tan...”

“Tư Mệnh, Tư Mệnh ngươi đừng nói.”

Tiếng nói Vọng Thư nghẹn ngào, vừa nức nở vừa nói: “Ngươi không thích, ta sẽ không mang theo tin tức của hắn nữa, ngươi ở lại Thiên Phủ cung là tốt rồi.”

“Trước đây thật tốt, ba người chúng ta, ngươi, ta, Cửu Thiên, chúng ta thật vui vẻ.”

“Hiện tại về Thiên cung, không cần nhớ lại chuyện ở nhân gian nữa, đều qua rồi, sẽ khá lên thôi.”

Giản Chỉ Hề hít sâu một hơi, đem tất cả cảm xúc ép vào chỗ sâu nhất trong nội tâm.

“Cũng không biết chừng Vân Triệt đã đầu thai.”

“Ngươi muốn đi tìm hắn?”