Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Thương Lăng nhíu mày, tiếp tục bay về phía trước, tốc độ chẳng những không chậm, ngược lại càng lúc càng nhanh.
Điều này khiến Giản Chỉ Hề càng thêm chắc chắn, thằng nhãi này nhất định là đang trêu cợt nàng.
Giản Chỉ Hề cắn răng đuổi theo sát, khoảng cách còn một ít, nàng có thể kiên trì.
Nàng vùi đầu đuổi theo Thương Lăng, gió bay phấp phới trước người, khung cảnh hai bên bay xẹt qua, như đua xe trên đường cao tốc vậy.
Cảm giác kia, quả thực không thoải mái.
Ngay khi Giản Chỉ Hề kiệt sức đuổi kịp Thương Lăng, bỗng mấy giọng nói bén nhọn truyền đến.
“Xem kìa! Thương Lăng thượng thần, thật là đẹp trai!”
“A? Tư Mệnh lại đuổi theo Thương Lăng thượng thần kìa!”
“Không phải chứ, biết nàng theo đuổi Thương Lăng, nhưng ai ngờ lại đuổi theo đến nước này?”
“Nhìn nàng như sói như hổ, quả thực giống như chết đói!”
“Má ơi, Tư Mệnh thật có dũng khí!”
“Đúng vậy, đây nhất định là tấm gương theo đuổi nam thần rồi!”
Nghe được những lời này, Giản Chỉ Hề mới đột nhiên phát hiện, bọn họ đã bay vào Thiên cung.
Bên trong thiên cung thường xuyên có người đi qua, cho nên bây giờ bọn họ đã tiến vào tầm mắt đại chúng!
Giản Chỉ Hề suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Cái quỷ gì thế này?
Cái gì gọi là tấm gương theo đuổi nam thần?
Tình huống rõ ràng đâu phải như vậy đâu?
Giản Chỉ Hề chưa từng có cảm giác oan uổng như vậy bao giờ...
“Cố gắng như vậy khiến một đám tiên nữ nhỏ chúng ta làm sao chịu nổi?”
“Đúng đúng, suốt ngày nói đuổi theo nam thần, nhưng có ai hành động bao giờ đâu, vẫn là Tư Mệnh nghiêm túc nhất!”
“Trách không được nàng đánh bại nữ thần vạn chúng Dao Cơ, thì ra nàng lại dũng mãnh như thế!”
“Hay là ta cũng đuổi theo? Nói không chừng Thương Lăng thượng thần quay đầu liếc mắt nhìn?”
“Đúng đúng, Tư Mệnh có thể, chúng ta cũng có thể!”
Trong nháy mắt, một nhóm tiên nữ bay tới phía Giản Chỉ Hề, theo nàng đuổi theo phía sau Thương Lăng.
Giản Chỉ Hề thấy như vậy, kinh ngạc đến ngây người!
Cái quỷ gì thế này?
Như ong vỡ tổ, rốt cuộc là muốn làm loạn như thế nào?
Bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của Thương Lăng cũng quá khoa trương đi?
Nàng không phải là fan cuồng của Thương Lăng được không?
Trong nháy mắt, Giản Chỉ Hề phanh lại, dừng lại.
Nàng vừa dừng lại, người phía sau lập tức đập vào nàng.
Trọng tâm cơ thể không vững, bị đánh bay ra ngoài, ở giữa không trung hình thành một đường cong parabol.
Ngay khi nàng nghĩ mình sẽ bị ném đến bên kia trời, đột nhiên, một cánh tay nắm ngay sau thắt lưng nàng, chặn nàng lại.
Ngay lập tức, Giản Chỉ Hề dừng lại.
Nàng thở phào, ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt xanh lam của Thương Lăng đang nhìn nàng.
“Bay không nổi thì ta kéo ngươi, việc gì phải cậy mạnh?”
Giản Chỉ Hề nghe nói như thế trong lòng có chút khổ sở.
Nàng đúng là đã hết sức, bay có chút không nổi, nếu không sẽ không bị người ta va vào rồi không trụ vững thân thể, bị ném đi.
“Vì sao chuyện gì cũng muốn tự mình làm?”
“Phá trận như vậy, bay như vậy, bất kỳ chuyện gì cũng như thế.”
“Thật là ngươi không cần chính mình nữa.”
Đối mặt với vấn đề nghiêm túc của Thương Lăng, trong lòng Giản Chỉ Hề chua xót.
Có thể bởi vì kiếp trước là cô nhi, nàng đã hình thành thói quen chuyện gì cũng tự dựa vào chính sức của mình.
Như Hạ Triều Ca đời thứ nhất, đem gánh nặng cứu vớt toàn bộ Hạ gia đặt trên vai.
Nàng không quen, cũng không thích dựa vào bất kỳ kẻ nào.
Trong lòng nàng, chỉ có chính nàng.
Nàng hít sâu một hơi, đáp: “Bởi vì quả thực ta có thể tự mình làm.”
Nàng vừa dứt lời, chỉ nghe từng tiếng hít thở truyền đến.