Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 354: Tìm đường sống trong chỗ chết (1)




Editor: Phù Đàm Bách Diệp

Lửa lớn hừng hực thiêu đốt Kim Loan điện, ở bên ngoài đại điện, trên tọa kỵ Quân Bắc Hàn.

Một hư ảnh tuyết trắng bồng bềnh hạ xuống, nhẹ nhàng rơi trên lưng ngựa.

Thương Lăng đưa tay, cái hộp trên lưng ngựa bay lên, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay hắn.

Hắn nhẹ nhàng đẩy nắp hộp, thi thể Vân Triệt lạnh băng nằm bên trong, không một tiếng động.

Thương Lăng liếc mắt nhìn, nét mặt không lộ biểu tình gì, một đôi tròng mắt lạnh lùng như tuyết, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc.

Chỉ thấy nắp hộp đậy lại, cổ tay chuyển động, bạch quang lóe lên, cái hộp bị Thương Lăng thu mất.

Hắn xoay người, quang mang lóe lên, biến mất tại chỗ.

Địa phủ.

Không khí âm u, tối om tràn ngập toàn bộ Địa Phủ, thường thường có hồn phách bay khắp chung quanh.

Ngẫu nhiên còn sẽ có quỷ xoa lôi kéo ác hồn tiến vào mười tám tầng địa ngục.

Bên trong địa phủ ngẫu nhiên có thể thấy được lửa địa phủ đốt trên mặt đất yên tĩnh, giúp địa phủ tăng thêm phần nóng rực và u ám.

Tất cả đều có thứ tự tiến hành chậm chạp, hồn phách mỗi người đi mỗi bên, quỷ sai đều vội vàng.

Đột nhiên, lửa địa phủ chợt tắt, mặt đất kết một tầng băng thật dầy, địa phủ vốn dĩ u ám nóng bức lập tức trở nên băng lãnh thấu xương.

Thương Lăng từng bước một thong thả đi qua hoàng tuyền, dọc theo đường đi, đóng băng rất nhiều hồn phách, sợ đến mức bọn hắn phải chạy thật nhanh qua.

Trong vòng mười trượng xung quanh Thương Lăng, tấc hỏa không sinh, quỷ hồn vô ảnh, chỉ còn lại một mảnh băng thiên tuyết địa.

Lúc này, bên trong Diêm Vương điện, Diêm Vương một bên khoan thai một bên lật sổ sinh tử, một bên gặm đào.

Gặm đến khi tận hứng, quỷ sai Giáp run run rẩy rẩy, lỗ mãng xông vào.

“Báo cáo đại vương, cái kia cái kia..”

Diêm Vương dừng lại, nhướng mày, phun hạt đào, lập tức đập lên đỉnh đầu quỷ sai Giáp.

“Cái gì đại vương? Ngươi xem nhiều thoại bản quá rồi? Lại đi thế gian trêu chọc tiểu yêu tinh?”

Quỷ sai Giáp bị hạt đào đập một cái, cả người giật mình, mới phát hiện mình nói sai, nói lộ hết.

“Báo cáo Diêm Vương, Thương Lăng thượng thần lại lại lại tới!”

“Tới thì tới thôi, gọi cái gì? Chưa thấy qua đại thần sao? Tiền đồ!”

“Không, không, không phải, hắn lại nửa bước thành băng, hiện tại địa phủ bị hắn đóng băng hơn một nửa!”

Diêm Vương sững sờ, trợn mắt, bỗng nhiên lập tức đứng lên.

“Ngươi nói cái gì?”

“Tiểu nhân nói Thương Lăng thượng thần lại nửa bước thành băng!”

Quỷ sai Giáp vẻ mặt khóc tang, cả người đều khổ sở.

Diêm Vương nghe nói như thế, cả người cũng không tốt, xuống khỏi chỗ, gấp đến độ xoay quanh.

“Tôn thần này tại sao tâm tình lại không tốt rồi? Ai lại trêu chọc hắn?”

“Ai biết đâu? Nói không chừng là Tư Mệnh đại nhân!”

“Tư Mệnh đâu? Nàng gây chuyện, nàng không đến giải quyết sao?”

“Không biết được.”

Diêm Vương khiếp sợ quay đầu lại, trừng mắt với quỷ sai Giáp.

“Cái gì gọi là không biết được?”

“Không thấy nàng!”

“Đời này của nàng đã kết thúc, không về địa phủ là muốn đi làm cô hồn dã quỷ sao?”

“Ai biết đâu? Nói không chừng là đánh nhau với Thương Lăng thượng thần!”

“Một cái hai cái con người này làm sao đều không bớt lo được như vậy nhỉ! Đánh lộn thì đánh lộn, tại sao phải vạ lây phủ của ta!”

Diêm Vương gấp đến độ xoay quanh.

“Ngài có muốn đi khuyên nhủ Thương Lăng thượng thần hay không? Lần trước hắn khiến cho địa phủ kết băng đầy đất, các huynh đệ chịu đông lạnh một tháng. Một lần nữa thì chúng ta ăn không tiêu chắc rồi!”

Quỷ sai Giáp vẻ mặt cầu xin, nhớ tới tình cảnh trước đây một đống lớn quỷ sai đông thành băng trên mặt đất, cóng đến khắp người phát lạnh, mệt mỏi tê liệt thành chó.