Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 339: Cứu tử chi lộ* (1)




Editor: Phù Đàm Bách Diệp

*Cứu tử chi lộ: có thể hiểu đây là con đường cứu Vân Triệt của Mộ Thanh Yên và Quân Bắc Hàn.

“Tư Mệnh, ta mang nghiệt chủng này đi.”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta chờ ngươi ở núi Lộ Trạch, dọc đường ba quỳ chín lạy đến cho ta.”

Dao Cơ nói xong, móng tay dài rạch một cái, lập tức cắt đứt cổ tay nhỏ bé của Vân Triệt.

“Để xem ngươi có thể tới trước khi nó khô máu hay không, còn có tuyệt đối không được nói cho Thương Lăng, tự ngươi đến, ta đợi ngươi ở núi Lộ Trạch.”

Dao Cơ nói xong, cười lớn nghênh ngang mà đi, trong nháy mắt không thấy tung tích.

Nhìn Dao Cơ mang Vân Triệt đi, hoàn toàn biến mất, thân thể Mộ Thanh Yên mềm oặt, ngã ngồi trên mặt đất.

Toàn thân nàng toát mồ hôi lạnh, toàn thân lạnh lẽo, toàn thân mềm nhũn.

Vân Triệt, Vân Triệt của nàng...

Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, không quay đầu chạy ra phía bên ngoài hoàng cung.

“Nương nương, nương nương!”

Tử Tô thấy Mộ Thanh Yên không quay đầu chạy đi, nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng mà đuổi theo một lúc, Mộ Thanh Yên liền biến mất.

Mộ Thanh Yên vừa mới cùng ai nói chuyện, nói cái gì mà nàng một chút cũng không nghe được, cũng không nhìn thấy!

Tử Tô sợ hãi không thôi, nhanh đi về báo cho Quân Bắc Hàn.

Một đường Mộ Thanh Yên chạy như điên, một đường từ hoàng cung đi ra ngoài, xông ra hoàng cung, dọc đường đi ra tay không ít.

Nhưng bất kỳ ai cũng không có cách ngăn lại bước chân của nàng, nàng chạy như điên ra bên ngoài, chạy về phía núi Lộ Trạch.

Đột nhiên khi nàng vừa mới chạy ra cửa thành, một đạo pháp lực đánh xuống, đánh trước mặt nàng, ngang ngạnh chặn đứng lối đi của nàng.

Ảo ảnh Dao cơ bay giữa không trung.

“Tư Mệnh, ngươi quên phải ba quỳ chín lạy rồi à?”

Toàn thân Mộ Thanh Yên run lên, ba quỳ chín lạy, vậy thì lúc nào mới có thể đến núi Lộ Trạch?

Máu của Triệt nhi làm sao có thể duy trì trong thời gian đó?

“Nhanh lên một chút, máu nghiệt tử kia chảy  thật nhiều, ta nhìn thật đau lòng...”

Hình ảnh lóe lên, Vân Triệt nằm ở trong tã lót, lắc lắc đầu, vẫn còn đang khóc, máu trên tay không ngừng chảy xuống thấm ướt tã lót.

Mộ Thanh Yên thấy như vậy, mũi đau xót, che miệng, nước mắt liền rơi xuống.

Tại sao muốn dằn vặt Vân Triệt, vì sao người bị dằn vặt không phải nàng?

Đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao nhận được loại tra tấn này?

“Ai nha nha, khóc đấy à... Ha ha ha... Dáng vẻ khóc thật là đẹp mắt đấy.”

Ảo ảnh Dao Cơ kèm theo tiếng cười của nàng ta dần dần biến mất.

Trong lòng Mộ Thanh Yên đau xót, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.

Ba quỳ chín lạy sao?

Chuyện này đâu khó khăn gì?

Một bước ba quỳ chín lạy, Mộ Thanh Yên dốc sức thật nhanh.

Hành động này của nàng lập tức đưa tới vô số người chỉ trỏ.

“Ai đây? Ăn mặc đẹp đẽ quý giá, tại sao lại ba quỳ chín lạy ở chỗ này?”

“Người điên đi? Nhìn dáng vẻ nàng, nhất định là đầu óc có vấn đề.”

“Chậc chậc, dáng dấp thật không tệ.”

Càng ngày càng nhiều người tụ tập qua đây, nhìn Mộ Thanh Yên, xoi mói.

Mộ Thanh Yên ngoảnh mặt làm ngơ, nàng thầm nghĩ nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa, Triệt nhi của nàng không chờ được!

Vừa đi vừa dập đầu, trán Mộ Thanh Yên vì dập đầu mà chảy máu, dọc theo đường đi, vết máu loang lổ.

“Tiểu mỹ nhân, làm sao lại một mình ở chỗ này nha? Nam nhân ngươi không cần ngươi nên nổi điên à nha?”

Mấy tên lưu manh hèn mọn đi tới, trêu chọc Mộ Thanh Yên.

“Cút ”

“Ây, cô bé, bộ dáng còn rất hung dữ.”

Trong đó có một nam nhân ngồi xổm xuống, sờ lên khuôn mặt Mộ Thanh Yên.

Tay hắn vừa mới đưa đến trước mặt, Mộ Thanh Yên vươn tay dùng sức bóp một cái, lập tức bóp nát cổ tay hắn.

Nam nhân kia kêu thảm thiết, thẹn quá hóa giận: “Tiện nhân, quỳ lạy hèn mọn ở chỗ này như vậy cũng dám ra tay!”

“Lên cho ta, bắt nàng lại, chơi đùa chết nàng!”