Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Đáng tiếc tiên đế và thái hậu không nhìn thấy, nếu không bọn họ nhất định sẽ vui mừng.”
Mạnh Tử Nam nói hết lời, hắn ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát phản ứng của hoàng hậu.
Ai biết Mộ Thanh Yên vẫn gật đầu, cũng không có chút phản ứng dư thừa.
Nhưng Mạnh Tử Nam vẫn thấy rõ khóe mắt Mộ Thanh Yên mang theo một phần châm chọc.
Đây là thói quen của Mộ Thanh Yên, mỗi lần nhắc tới tiên đế, khóe mắt Mộ Thanh Yên đều sẽ không tự chủ mà toát ra một loại châm chọc.
Đây là Mạnh Tử Nam nhìn ba năm, nhớ kỹ vô cùng rõ ràng!
Cho nên hiện tại hắn có thể kết luận, Tử Anh thần nữ trước mắt, quả thực chính là thái hậu Mộ Thanh Yên!
Toàn thân hắn run lên, sắc mặt trắng bệch, nhất thời nhớ lại những lời tối hôm qua quỷ hồn Lãnh phi nói, tất cả đều hiện trong đầu một lần lại một lần.
Càng nghĩ càng đáng sợ, càng nghĩ càng lạnh sống lưng!
Đất nước sắp diệt vong, tất có yêu nghiệt!
Mà bây giờ yêu nghiệt này đang ở ngay trước mắt hắn!
Nghìn thu cơ nghiệp Thanh quốc tuyệt đối không thể hủy trên tay yêu nghiệt này!
Lúc này, Mạnh Tử Nam hít sâu một hơi, ổn định tâm thần.
Hắn lấy từ ống tay áo một trang giấy mỏng, mở ra, đưa tới trước mặt Mộ Thanh Yên.
“Hoàng hậu nương nương, vi thần có viết một mảnh nhân nghĩa lễ trí tín luận án, đưa cho thái tử, hy vọng hắn có thể trở thành một đời hiền lương.”
Mạnh Tử Nam nói xong, liền tự mình đọc.
Thấy một màn như vậy, Quân Bắc Hàn và Mộ Thanh Yên bất đắc dĩ cười.
Lão già cổ hủ này, Vân Triệt nhỏ như vậy liền lấy những thứ này hại hắn, thật là!
May mà Vân Triệt nghe không hiểu, nói chung về sau không thể để Vân Triệt cho hắn dạy.
Mộ Thanh Yên nghĩ như vậy, bỗng nhiên có một bàn tay đưa tới trước nàng, sau đó dùng lực xé ra.
Khi xé ra, khăn che mặt của Mộ Thanh Yên bị kéo xuống.
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Mạnh Tử Nam trước mắt, nàng làm sao cũng không ngờ hắn sẽ làm như vậy!
Cái khăn che mặt rơi xuống, khuôn mặt Mộ Thanh Yên lộ ra, toàn bộ bá quan văn võ, hoàng thân quốc thích trong yến trăm ngày cũng nhìn thấy rõ ràng!
“Trời ạ! Như thế nào lớn lên cùng thái hậu giống nhau như đúc!”
“Nhìn kỹ, rõ ràng chính là thái hậu!”
“Thái hậu đổi thành hoàng hậu, hạ sinh thái tử!”
“Đây là xảy ra chuyện gì!”
Đột nhiên, toàn bộ yến trăm ngày trở nên hỗn loạn, quần thần nghị luận ầm ĩ, chỉ trỏ.
Mạnh Tử Nam đứng trước mặt Mộ Thanh Yên, đau đớn kịch liệt.
“Vi thần nên gọi ngài một tiếng thái hậu hay vẫn là hoàng hậu đây?”
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu nhìn Mạnh Tử Nam, một đôi mắt gần như có thể phóng dao.
“Thái phó nghĩ sao?”
“Ngươi yêu nghiệt này, mê hoặc hoàng thượng, lừa dối, đặt bẫy, tội đáng giết! Hoàng thượng xin ngài nhìn rõ mọi việc!”
Mạnh Tử Nam bỗng nhiên hướng phía Quân Bắc Hàn quỳ xuống.
Quân Bắc Hàn bỗng nhiên đứng lên, toàn thân tức giận đến run, hắn vừa nhấc chân liền đá văng Mạnh Tử Nam.
“Đồ khốn kiếp! Quả thực đáng chết!”
“Hoàng thượng, ngài hãy thanh tỉnh, chớ bị yêu nữ này mê hoặc! Hoàng thượng!”
Mạnh Tử Nam quỳ xuống dập đầu không ngừng, ngay cả một đám văn võ đại thần chính trực phía sau cũng dập đầu theo.
“Tiễn hoàng hậu thái tử hồi Tử Vân cung.” Quân Bắc Hàn xanh mặt nói.
Lúc này, Tử Tô cùng một đám cung nữ thị vệ vây Mộ Thanh Yên cùng Vân Triệt lại, hộ tống về Tử Vân Cung.
Quân Bắc Hàn đứng trên cao đường, nhìn yến trăm ngày trở nên hỗn loạn, còn có các đại thần không ngừng dập đầu khóc cầu, hắn cuộn chặt tay.
“Tất cả đều cút cho trẫm!”