Đột nhiên sương mù bay đến, giống như xúc tua ngăn Dao Cơ lại.
“Tại sao phải cản ta?”
Dao Cơ khiếp sợ quay đầu, không hiểu nhìn bóng người trong sương đen.
“Ta mới nhặt về cho ngươi một cái mạng, ngươi liền gấp gáp muốn đi chịu chết ư?”
“Chịu chết? Làm sao có thể! Ta muốn Tư Mệnh chết! Ta muốn giam cầm Thương Lăng lại!”
Tóc Dao Cơ tán loạn, gần như điên cuồng, hai mắt phủ kín tơ máu, cả người run rẩy.
“Ha ha ha...”
Bóng người trong sương đen cười phá lên đầy châm chọc.
“Chỉ bằng ngươi à?”
Dao Cơ run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Một kẻ là Thương Lăng, một kẻ là Tư Mệnh, bất kỳ kẻ nào một khi chết liền khôi phục tiên thân, khôi phục pháp lực.”
“Ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh thắng Thương Lăng, hay là đánh thắng Tư Mệnh?”
“Ngu xuẩn không thông suốt, xứng đáng bị người ta chỉnh thành cái dạng này, thật uổng phí sức lực của ta.”
Dao Cơ hít sâu một hơi, vốn kích động lúc này mới tỉnh táo.
Cô ta đánh không lại Thương Lăng, nhưng Tư Mệnh thì... Nếu như người trước mắt bằng lòng mở miệng hỗ trợ, căn bản không nói đùa.
“Ta sẽ không giết chết Quân Bắc Hàn, cũng sẽ không đối đầu Thương Lăng. Còn Tư Mệnh, một Tư Mệnh nho nhỏ lẽ nào làm ngươi sợ? Chỉ cần ngươi giúp ta, ta nguyện trả giá bằng bất cứ thứ gì!”
Dao Cơ nhìn bóng người trong sương đen, giọng nói lập tức trở nên mềm mại điềm đạm.
Ai ngờ bóng người trong sương đen lại cười phá lên như nghe được chuyện cười.
” Tư Mệnh nho nhỏ? Đừng nói là ngươi ra tay, dù là đích thân phụ thân ngươi Nam Phương Xích Đế đến thì cũng chịu chết đấy.
Dao Cơ nhíu chặt chân mày, hiển nhiên không tin.
“Ngươi cũng quá để mắt ả!”
“Đó là do ngươi ngu xuẩn.”
Người nọ dừng một chút, lại nói: “Tất cả mọi người đều biết, pháp lực Thương Lăng đệ nhất lục giới, đơn đấu vô địch. Nhưng hầu như không có ai biết, trước đây Tư Mệnh đã từng sống sót dưới tay Thương Lăng mà trở về.”
Dao Cơ há to miệng khiếp sợ không thôi.
“Chỉ bằng điểm này, ngươi cảm thấy ngươi hoặc Nam Phương Xích Đế có thể làm được à?”
“Trước đó bọn họ đã gặp nhau? Còn giao thủ nữa ư?”
Dao Cơ kinh sợ đến tột đỉnh. Cô ta hoàn toàn không ngờ, một tiểu Tư Mệnh bé nhỏ không đáng kể ở trong mắt cô ta lại có lai lịch lớn như vậy!
“Gặp nhau? Đâu chỉ là gặp nhau, còn... Ha ha ha...”
Người kia bật cười mờ ám, trong lời nói ẩn giấu vô số thâm ý.
“Ngươi rốt cục là ai? Làm sao biết những chuyện này?”
“Biết quá nhiều sẽ mất mạng như chơi, đặc biệt là thứ kiến hôi như ngươi.”
Sắc mặt Dao Cơ tái nhợt, toàn thân run rẩy, cô ta cho rằng đối phó Tư Mệnh rất đơn giản, cô ta cho rằng chỉ bằng thân phận của mình, Tư Mệnh có xách giày cũng không xứng.
Bây giờ trong mắt người khác, cô ta lại trở thành con kiến hôi, còn bị Tư Mệnh đè đầu!
Cô ta oán, cô ta hận, cô ta nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì!
Cảm giác này làm cho cô ta gần như điên cuồng, thống khổ không chịu nổi.
“Vũ lực không thắng được thì dùng đầu óc đi. Trên thế gian này, người thông minh là kẻ cười đến cuối cùng.”
“Ngươi còn quá yếu, ngay cả phàm nhân cũng có thể biến ngươi thành dạng này, ngươi định báo thù kiểu gì?”
“Phải nhịn, phải cố mà chịu đựng. Còn nhiều thời gian, mấy trăm năm, hơn một ngàn năm cũng không muộn. Ngươi hủy phàm thai chẳng có ý nghĩa gì, tổn thương tiên căn mới là chính.”
“Được rồi, tiểu mỹ nhân, ta cứu ngươi một mạng, đi theo ta, ta sẽ mài ngươi thành một thanh đao sắc bén nhất, một con rắn độc nhất.”
Bóng người trong sương đen nói xong liền quấn lấy eo Dao Cơ, mang cô ta đi.