Giản Chỉ Hề ra khỏi huyệt động, nhìn thấy ánh sáng lóe mắt ngoài huyệt động.
Bỗng nhiên, Giản Chỉ Hề đột ngột ngồi dậy, mở hai mắt ra, bắt đầu thở dốc không ngừng.
Nàng lau sạch một tầng mồ hôi trên trán, cố gắng bình ổn hô hấp của bản thân, để cho mình bình tĩnh trở lại.
Lại là cơn ác mộng này, nàng đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy.
Cảnh trong mơ rõ ràng lại chân thực, nhưng nàng lại quên mất người kia dáng dấp ra sao, dáng vẻ đó trong đầu nàng thật quá mơ hồ.
Về lâu về dài, Giản Chỉ Hề dần dần không phân biệt rõ là thực hay hư ảo, là ký ức hay chỉ là giấc mơ.
Không nghĩ ra được, thì thôi không suy nghĩ thêm nữa, dù sao nàng cũng không có khả năng gặp lại cái tên đại ma đầu kia.
Giản Chỉ Hề vươn đầu ngón tay ra đếm đếm một chút, sắp một nghìn năm, nàng xuyên đến nơi đây đã gần nghìn năm.
Thời gian trôi qua như nước chảy, bình đạm mà không mất đi niềm vui.
Xoay người xuống giường, Giản Chỉ Hề mặc quần áo tử tế, rửa mặt sạch sẽ.
Sau đó, nàng vui vẻ thoải mái đi tới hậu viện tưới nước cho mấy cây hoa nhỏ của mình.
Giọt nước lăn từ lá cây theo một đường nhỏ đến rễ, thấm vào trong bùn đất, cây hoa nhỏ tản ra sức sống bừng bừng.
Thời gian ở thiên đình rất nhạt nhẽo, chỉ có lúc chăm sóc những cây cỏ hoa lá của mình, nàng mới tìm được một chút niềm vui.
Kiếp trước nàng là một cô nhi, lớn lên tại viện mồ côi.
Cha mẹ chỉ để lại cho nàng một cái tên __Giản Chỉ Hề.
Phiên dịch thành nghĩa đen chính là Đủ rồi nha!
Giản Chỉ Hề cảm thấy, tên này có thể biểu đạt ra cảm tình chân thật của cha mẹ nàng.
Không có cha mẹ để dựa vào, mọi việc đều dựa vào chính mình, liều mạng lại nỗ lực làm việc, là bác sĩ superstar trong bệnh viện.
Đêm nàng bị đụng chết là lúc nàng vừa mới kết thúc trực ban, đi một mình về nhà.
Bạn bè của nàng không nhiều, thường ngày cũng chỉ ưa thích hoa cỏ, tự chế thuốc cho mình.
Cho nên, chỉ khi nàng đang chăm sóc hoa cỏ của mình mới có thể cảm giác được, chính mình vẫn là chính mình, mà không phải Tư Mệnh.
Lúc tưới nước, Giản Chỉ Hề phát hiện vài nhành hoa cỏ trong viện dường như mơ hồ có linh tính.
Nhiều hơn một khoảng thời gian nữa, bọn chúng có thể sinh ra linh trí.
Việc này khiến Giản Chỉ Hề nhảy nhót không thôi, có một loại cảm giác vui mừng khi con cái nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành.
Cáo biệt con cái của mình, nàng liền đi vào thư phòng.
Tư Mệnh, tư thiên hạ chi mệnh cách.
Thân là Tư Mệnh, công việc của Giản Chỉ Hề mỗi ngày phải làm chính là viết mệnh cách* cho người trong thiên hạ.
* số mệnh
Đối với nàng chuyện viết mệnh cách này cũng không khó, kiếp trước chưa làm nhà văn, nhưng tiểu thuyết đọc qua đếm không xuể, chuyện xửa chuyện xưa trong đầu nhiều hơn bất cứ ai.
Bàn tay trắng trẻo của Giản Chỉ Hề phất lên, một cây bút liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nàng.
Cây bút này, là vào ngày nàng kế nhiệm chức Tư Mệnh tiếp nhận từ trong tay lễ quan_Mệnh Cách chi bút.
Nó ghi mãi không hết mực, mà chữ nó viết ra, ai cũng xóa không được, tới Thiên Đế cũng bó chiếu.
Nhìn Mệnh Cách chi bút trong tay mình, Giản Chỉ Hề lại nghĩ tới cái giấc mơ khủng bố kia.
Lúc đó còn méo có cảm giác gì, trong lòng chỉ có cảm giác trả thù vui sướng, bây giờ nhớ lại thời điểm đó, nàng liền cảm giác lông tơ dựng đứng cả lên.
Nếu cây bút này thật sự viết qua một hàng chữ trên “voi con” của nam nhân kia, mà mỗi ngày nàng đều cầm nó, nghĩ tới liền thấy... Gớm quá mạ ơi.
Nhưng Mệnh Cách chi bút không thể ném cũng không thể đổi, cho nên bình thường nàng đều tự nói với mình, đây chẳng qua chỉ là mơ.
Nàng sao có thể dùng Mệnh Cách chi bút linh tinh như vậy.
Mặc dù vậy mỗi lần Giản Chỉ Hề cầm Mệnh Cách chi bút, trong lòng đều có chút chướng ngại tâm lí =.=
Nhưng cũng may lòng nàng rộng lớn, trong chốc lát liền quên cái chướng ngại nhỏ xíu này.