Mộ Thanh Yên rời khỏi thiên lao không lâu, thiên lao âm u bỗng xuất hiện một vệt sáng màu xanh biếc.
Ánh sáng lóe lên, Dao Cơ từ trong đi tới.
Thanh điểu quỳ rạp trên mặt đất nhìn thấy Dao Cơ, kích động không thôi. Hắn liều mạng phát ra tiếng, nhưng nói không ra lời, chỉ có thể bật ra tiếng ô ô.
“Thanh điểu ”
Dao Cơ ngồi xổm xuống, váy màu xanh biếc rực rỡ với thiên lao dơ bẩn đối lập rõ ràng.
“Ô ô ô ô ô ”
Dao Cơ vươn tay, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt đầy máu của thanh điểu.
“Rất thống khổ đúng không?”
Thanh điểu liều mạng lắc đầu, vẫn luôn kêu ô ô.
“Ta biết ta rất có lỗi với ngươi, nhưng ta không có cách nào khác. Ta nỗ lực nhiều như vậy, không cho phép có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.”
Dao Cơ than nhẹ, khuôn mặt mỹ lệ hiện lên một tia ưu thương.
“Nếu trước khi Thương Lăng khôi phục ký ức mà ta không thể bắt được tâm hắn, ta liền xong rồi.”
“Trước đây hắn đã cảnh cáo ta, không cho ta can thiệp vào chuyện của hắn. Nhưng nếu không can thiệp, sao ta có thể liên quan với hắn đây?”
“Một khi đã can thiệp thì ta không thể quay đầu lại. Hoặc là chiếm được hắn, hoặc là hai bàn tay trắng. Ta bây giờ là đang đập nồi dìm thuyền!”
“Yêu một người có gì sai? Ta làm tất cả đều vì hắn.”
“Thanh điểu, ngươi nhất định có thể hiểu ta, đúng không? Ngươi sẽ không trách ta đúng không?”
Nghe Dao Cơ nói xong, thanh điểu khóc nức nở.
Hắn rất muốn nói cho Dao Cơ biết, Tư Mệnh không hề mất đi ký ức, Quân Bắc Hàn đã bày xong cạm bẫy.
Nhưng hắn không thể, hắn không thể nói chuyện, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng tự chui đầu vào lưới.
Hắn hận!
“Xin lỗi thanh điểu, để cắt đứt mọi hậu hoạn, ngươi nên mang theo bí mật của ta mà đi thôi. Đêm nay ta với hắn có thể ở bên nhau.”
Dao Cơ duỗi tay, một đạo lục quang lóe sáng.
Thanh điểu thống khổ tuyệt vọng giãy giụa.
“Dừng...”
Hắn chỉ kịp nói ra một chữ, thân thể bị lục quang đốt cháy, cuối cùng hóa thành tro tàn.
Dao Cơ thở dài. Ánh sáng xanh lóe lên, biến mất không tung tích.
Đêm đó, gió thổi nhẹ nhàng, tràn ngập hương vị khiến người ta nôn nóng.
Bên trong Quảng Trần Cung, Lãnh Lâm Sương mặc váy dài xanh biếc,trang điểm nhẹ nhàng, quốc sắc thiên hương.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Lãnh Lâm Sương đứng dậy, cúi đầu cung nghênh Quân Bắc Hàn.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Bình thân.”
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Quân Bắc Hàn vào tẩm điện, Tiểu Linh Tử cầm trong tay một cái hộp đi theo.
“Nhìn xem có thích không?”
Tiểu Linh Tử cười mở cái hộp trong tay ra. Trong hộp xuất hiện một bộ váy màu hồng cánh sen, rực rỡ lóa mắt, nhìn rất đẹp.
Lãnh Lâm Sương nhẹ nhàng vuốt ve chiếc váy trong hộp, tươi cười rạng rỡ.
“Rất đẹp, thần thiếp rất thích.”
“Thích thì mặc vào để trẫm nhìn xem.”
Lãnh Lâm Sương gật đầu, cầm váy về phòng nhanh chóng mặc bộ váy hồng cánh sen kia đi ra.
Khi nàng ta bước ra, Quân Bắc Hàn đang rót rượu.
“Ái phi quả nhiên cho trẫm kinh hỉ, thực sự quá xinh đẹp.”
“Đa tạ hoàng thượng khích lệ.”
Lãnh Lâm Sương cười đến trong lòng nở hoa.
“Lại đây, uống cùng trẫm một chén.”
Lãnh Lâm Sương nhận chén rượu. Hai chén rượu khẽ chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Quân Bắc Hàn và Lãnh Lâm Sương cùng uống một hơi cạn sạch.
Đột nhiên, Quân Bắc Hàn đứng lên.
“Trẫm chợt nhớ còn một số việc phải làm, ái phi hãy hưởng thụ thật tốt đêm nay.”
Quân Bắc Hàn nói xong lập tức đi ra ngoài cửa.