Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 291: Tới đón nương tử của ta (3)




Editor: Phù Đàm Bách Diệp

Beta-er: Nhi Nhi lười biếng

Đời trước đã tiếc nuối như vậy, vì sao đời này còn phải phí thời gian?

Rõ ràng có thể ở bên nhau, rõ ràng có thể yêu nhau, vì sao còn phải hành hạ lẫn nhau?

Ở Tri Tất Các, thấy được Hề Minh Húc chết như thế nào trước mộ nàng, nàng liền bình thường trở lại.

Coi như Hề Minh Húc cùng Quân Bắc Hàn cuối cùng đều sẽ biến mất giữa thiên địa này, vĩnh viễn không hề tồn tại.

Vậy thì thế nào?

It nhất bây giờ yêu nhau là đủ rồi.

Thời gian Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc yêu nhau ngắn ngủi khiến người ta đau lòng, mới bắt đầu liền kết thúc.

Nhưng ai có thể nói, chuyện đó vô nghĩa, chuyện đó không đáng đâu?

Mộ Thanh Yên yêu Quân Bắc Hàn, đến nỗi Tư Mệnh hay Thương Lăng đều không quan trọng nữa.

Trước đó Mộ Thanh Yên vẫn luôn cự tuyệt Quân Bắc Hàn, hiện giờ, nội tâm nàng đã hoàn toàn mở ra.

Nàng dần dần bắt đầu đáp lại nụ hôn của Quân Bắc Hàn, ngạo mạn lại ôn hòa, khiến người ta say mê.

Cảm nhận được sự đáp lại của Mộ Thanh Yên, đầu tiên Quân Bắc Hàn ngẩn ra, sau đó hôn càng thêm thâm tình.

Qua một lúc lâu, Quân Bắc Hàn lưu luyến thả Mộ Thanh Yên ra, trên môi còn vấn vương hương vị của nàng.

“Ngươi nhìn ngươi xem, gấp đến độ nào mà lớn tiếng như vậy, còn xông vào sơn trang, đó chính là địa bàn của người ta đấy.”

Mộ Thanh Yên duỗi tay sửa lại sợi tóc phiêu tán của Quân Bắc Hàn.

“Hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong, nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng*…”.

*Nguyên văn khúc “Phượng cầu hoàng” của Tư Mã Tương Như:

Hữu mĩ nhân hề, kiến chi bất vong

Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng

Nương phi ngao tường hề, tứ hải cầu hoàng

Vô nại giao nhân hề, bất tại đông tường

Mượn 1 đoạn dịch đã đọc qua:

Gặp mỹ nhân rồi mãi chẳng quên

Một ngày không gặp lòng phát điên.

Phượng bay bốn bể tìm hoàng đấy

Chỉ tiếc giai nhân chẳng ở Đông thành.

Nhảy hố không chỉ được đớp thính còn được phổ cập văn học Trung Hoa những khi Nhi lầy quá rảnh hehe:))))

Quân Bắc Hàn xoa xoa  mũi Mộ Thanh Yên.

“Ta đã không thấy nàng nhiều ngày như vậy, sớm đã phát cuồng mất hết lý trí, hết thuốc chữa rồi.”

“Ngươi đâu học ra nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy?”

“Trong miệng nàng đó, rất ngọt nha, vừa mới thử qua, hay là lại một lần nữa nhé?”

Quân Bắc Hàn vừa nói xong lại muốn tiếp tục, Mộ Thanh Yên vội vàng duỗi tay đẩy hắn ra.

“Làm loạn!”

“Ta đang làm loạn đó, nàng cũng chẳng phải ngày đầu tiên biết ta, ta còn có thể làm loạn hơn nữa đó.”

“……”

“Thanh Yên, đừng rời khỏi ta có được không?”

Quân Bắc Hàn thu lại tươi cười, trên mặt đều là thâm tình.

“Được”

“Thật chứ?”

Hai mắt Quân Bắc Hàn sáng ngời, quả thực không thể tin được lời của Mộ Thanh Yên.

Trước đây nàng vẫn luôn cự tuyệt hắn, vẫn luôn đẩy hắn ra.

Nhưng hôm nay gặp lại, chẳng những đáp lại hắn, còn nhận lời hắn?

Trong khoảng thời gian này không xảy ra vấn đề gì chứ?

“Nàng không phải do kẻ nào đó biến thành chứ?”

Quân Bắc Hàn cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Thanh Yên.

Mộ Thanh Yên dở khóc dở cười, có vài người thiếu ngược sao?

Nàng duỗi tay ra muốn đánh Quân Bắc Hàn.

Nhưng mà còn chưa đánh tới, đã bị Quân Bắc Hàn một tay bắt được.

“Ngay cả ta cũng dám hoài nghi, cánh đã cứng rồi thì muốn tạo phản sao?”

Vẻ mặt cùng ánh mắt này của Mộ Thanh Yên khiến Quân Bắc Hàn không khỏi bật cười.

Thật ra hắn không hoài nghi Mộ Thanh Yên, ánh mắt cùng khí chất đều đúng, hắn nhận nhầm ai cũng sẽ không nhận nhầm Mộ Thanh Yên.

Chỉ là hạnh phúc tới quá bất ngờ, khiến hắn trong lúc nhất thời không thích ứng kịp.

Mộ Thanh Yên nhìn Quân Bắc Hàn cười ngu ngơ không khỏi lắc đầu.

Xem ra thằng nhóc này bị nàng cự tuyệt đến thê thảm nên mới có thể vui vẻ đến như vậy!

“Thanh Yên, hôm nay ta rất vui vẻ, chưa từng vui vẻ như vậy.”

Trán Quân Bắc Hàn chạm vào trán của Mộ Thanh Yên, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nàng.

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ thật hạnh phúc nhé.”

Mộ Thanh Yên không muốn lại tra tấn lẫn nhau, bỏ lỡ rất nhiều thời gian.

Một đời trước đã đủ cho nàng hối hận, không cần đến đời thứ hai này cũng thế.

“Thanh Yên, nàng thật tốt.”

Quân Bắc Hàn ôm Mộ Thanh Yên vào trong ngực, nhẹ nhàng che chở như là tìm lại được bảo vật trân quý.