Bên trong Trường Nhạc Cung, Mộ Thanh Yên đang nghiêng người dựa vào ghế quý phi, nhắm mắt dưỡng thần.
Mạch Lưu Thương ngồi bên cạnh Mộ Thanh Yên, nắm bàn tay nàng cẩn thận dùng sơn móng tay vẽ hoa văn cho móng.
“Ngươi bồi dưỡng Quân Bắc Hàn cũng thật khổ cực dụng tâm, cũng không biết hắn có thể hiểu nỗi khổ tâm của ngươi hay không.”
Mạch Lưu Thương bỗng nhiên mở miệng.
Mộ Thanh Yên nhắm mắt không mở ra, hô hấp ổn định như đang ngủ.
“Mạnh Tử Nam vội vã bồi dưỡng thế lực cho Quân Bắc Hàn, kết bè kết cánh, quá nóng vội.”
“Thật sự kẻ đáng tin nhất trong triều đình này là kẻ không đứng thành hàng không kết đảng, cho nên ngươi đem cơ hội nhường cho Doãn An Nhiên đề cử Liễu Lâm.”
“Giang sơn Thanh quốc này là của hắn, ta vẫn luôn muốn trả lại cho hắn. Ta đến thế gian chuyến này không có tâm tư muốn đoạt gì của hắn, giúp hắn thì đã sao.”
Mộ Thanh Yên chưa mở mắt đã chậm rãi mở miệng.
“Tư Mệnh, hắn gần mười sáu tuổi rồi, ngươi định đến lúc đó trực tiếp trả lại cho hắn?”
“Chớ nhìn hắn ngày thường vô thanh vô tức, hắn che giấu sâu hơn ai khác đấy.”
Mộ Thanh Yên thở dài một hơi, mở hai mắt ra, nàng nói: “Không trả, chờ hắn tới đoạt đi.”
Mạch Lưu Thương dừng tay, chân mày hơi cau lại: “Nhiều đường như vậy, sao ngươi nhất định phải chọn con đường thảm thiết nhất vậy?”
“Diễn trò phải diễn đủ, ta là một họa quốc yêu hậu, họa loạn triều cương, sao có thể tốt bụng vậy được.”
Mạch Lưu Thương than nhẹ: “Ngươi muốn đoạn tuyệt sạch sẽ sao?”
Mộ Thanh Yên mím môi không nói.
“Nếu ngươi đã chọn thì ta sẽ làm với ngươi, ngươi làm yêu hậu, ta làm gian thần, cấu kết với nhau làm việc xấu, sau đó bị xử chém cũng có bạn.”
Mộ Thanh Yên không nhịn được bật cười.
“Hồ ly, ngươi ở đây thật tốt.”
“Ta mà không ở đây, ngươi tự làm mình thê thảm, muốn sống muốn chết gì cũng không cần quá khó coi.”
Mạch Lưu Thương thở dài một tiếng: “Sau khi gặp hắn ngươi liền không ổn, sớm kết thúc một chút, sớm về tiên giới một chút đi.”
“Ừ”
Đêm đó, ánh trăng tràn ngập phủ lên một tầng lụa trắng trên mặt đất, mông lung sáng tỏ khiến người ta mê ly.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên đầu giường Mộ Thanh Yên.
Đột nhiên, một cái bóng đen hiện lên, Mộ Thanh Yên nhíu mày lại mở hai mắt ra.
Lúc này, ba vệt sáng trắng vồ mạnh xuống đỉnh đầu nàng.
Mộ Thanh Yên xoay người một cái, khó khăn lắm mới tránh thoát, mà giường nàng đã bị chém nát thành hai mạnh.
Mộ Thanh Yên lăn người xuống, có chút chật vật.
Nháy mắt sau đó, móng vuốt sắc bén kia lại vồ mạnh về phía nàng.
Lúc này có muốn cũng không thể tránh nữa, trên móng vuốt kia mang theo sức mạnh nàng vốn không có cách chống lại.
Nhưng vào lúc này, một ánh sáng lóe lên, phất tay, thay nàng ngăn lại công kích từ móng vuốt kia.
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu thấy hồ ly trước mặt, thở phào một cái.
Bóng trắng lóe lên trước mặt họ, kẻ tập kích Mộ Thanh Yên biến mất.
Mạch Lưu Thương không đuổi theo mà vội vàng quay đầu đỡ Mộ Thanh Yên dậy.
“Ngươi không sao chứ? Có bị thương không?”
Mộ Thanh Yên lắc đầu, trừ lúc ngã xuống bị xước da bàn tay thì cũng không bị thương.
Hồ ly xuất hiện thật đúng lúc, nếu không cái mạng nhỏ này của nàng toi rồi.
“Đó là thứ gì vậy?”
“Hình như là một con thỏ yêu.”
“Thỏ yêu?” Mộ Thanh Yên khiếp sợ: “Trong hoàng cung sao có thể có thứ này?”
Mạch Lưu Thương lắc đầu: “Trước kia ta cũng không cảm thấy.”
Sắc mặt Mộ Thanh Yên trắng bệch.
Nhưng vào lúc này, Tử Tô nghe được động tĩnh bên trong vội mang theo một đám cung nhân xông vào.
“Thái hậu nương nương, xảy ra chuyện gì? Có thích khách?”