Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 231: Tân đế đăng cơ (5)




“Vẻ mặt này của ngươi là gì? Mặc dù ta tú sắc khả xan*, nhưng ngươi sẽ không muốn ăn sạch sành sanh ta đó chứ?”

* đẹp ăn thay cơm được

Khóe miệng Mạch Lưu Thương mỉm cười, cười mười phần tự tin.

Mộ Thanh Yên giật giật khóe miệng, bỗng nhiên nàng dựa lên trước, kề sát vào mặt Mạch Lưu Thương.

“Vẻ ngoài không tệ, chỉ là không biết mùi vị thế nào?”

Khóe miệng Mộ Thanh Yên xẹt qua một nụ cười giảo hoạt.

Đối phó với lưu manh, biện pháp duy nhất chính là phải lưu manh hơn hắn.

Đây là kinh nghiệm có được khi Mộ Thanh Yên đối phó với Quân Bắc Hàn.

“Hoặc là ngươi nếm thử đi?”

Mạch Lưu Thương mặt không đổi sắc, ung dung nói.

Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, nàng cảm thấy yêu hậu nàng đã đủ lưu manh rồi!

Lưu manh đến nỗi ngay cả Quân Bắc Hàn cũng thua nàng, nhưng nàng vạn lần không nghĩ tới, gian thần Mạch Lưu Thương này càng lưu manh hơn nàng!

Mộ Thanh Yên đơ hai giây, đang định tìm bậc thang đi xuống thì một giọng nói mang theo vài phần trẻ con lại âm trầm truyền đến.

“Hai người các ngươi đang làm gì?”

Mộ Thanh Yên bị dọa giật mình, quay đầu lại thấy Quân Bắc Hàn âm trầm đứng ở cửa viện.

Mộ Thanh Yên đột nhiên chột dạ, rụt người về.

Mà Mạch Lưu Thương thì mặt không đổi sắc, người bất động cười như trước.

“Sao người lại đến đây?” Mộ Thanh Yên kinh ngạc hỏi.

Lúc này, Tử Tô vội vội vàng vàng chạy vào, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt bối rối.

Thấy tình cảnh này vội quỳ “phịch” xuống.

“Thái hậu, nô tỳ có tội, nô tỳ không thể ngăn hoàng thượng...”

Mộ Thanh Yên thở dài, phất tay một cái: “Ngươi lui xuống đi.”

Tử Tô vội vàng đứng dậy rời đi.

Thì ra là Quân Bắc Hàn xông tới, thằng ranh này, gan lại to ra à?

“Vi thần tham kiến hoàng thượng ”

Mạch Lưu Thương đứng bên cạnh ghế quý phi hành lễ với Quân Bắc Hàn.

Quân Bắc Hàn nổi giận, hắn đi tới trước mặt Mộ Thanh Yên.

“Trẫm nghe nói thái hậu triệu kiến thừa tướng, chắc là có việc gấp, nếu là việc gấp thì trẫm nên chia sẻ. Không biết thái hậu cùng thừa tướng đang thương thảo chuyện quan trọng gì?”

Quân Bắc Hàn nghiến răng nghiến lợi.

Mộ Thanh Yên thu liễm thần sắc, ngồi ngay ngắn, bày ra tư thế thái hậu.

“Cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ là ai gia chưa quen thuộc triều chính lắm, có một số việc muốn thỉnh giáo thừa tướng thôi.”

“Ồ? Chuyện gì cần thỉnh giáo trên ghế quý phi luôn?” Quân Bắc Hàn không bớt giận.

Mộ Thanh Yên nhíu mày, chẳng hiểu cái thằng ranh con này sao cứ níu Mạch Lưu Thương không tha vậy.

“Hoàng thượng, tuổi người còn nhỏ, chờ sau khi lớn lên sẽ biết.”

Nghe nói thế, sắc mặt Quân Bắc Hàn càng thêm khó coi.

Việc sau khi lớn sẽ biết, còn có thể là chuyện gì!

Nhìn sắc mặt Quân Bắc Hàn, Mộ Thanh Yên càng khó hiểu, thằng ranh này sao gần đây hỏa khí lớn dữ vậy!

Lừa kiểu gì cũng không được, mệt tâm quá đi.

“Thật sao? Thì ra trong mắt thái hậu, trẫm chính là đứa trẻ không hiểu chuyện?”

“Hoàng thượng, đừng náo loạn được không?”

Mộ Thanh Yên rất đau đầu, trông trẻ con thật là khó, rất khó, rắc rối đặc biệt nhiều, trở mặt đặc biệt nhanh.

“Cho nên thái hậu cảm thấy trẫm dễ lừa à? Ngươi đừng quên, phụ hoàng mới vừa mất, tang lễ còn chưa cử hành, ngươi đừng quá sốt ruột!”

Mộ Thanh Yên sững sờ, trong đầu thằng ranh này đang chứa thứ gì vậy? Một mực đến tìm ngược đãi à?

“Hoàng thượng, xin người chú ý lời nói một chút!” Mộ Thanh Yên cũng hại não.

“Hoàng thượng, thái hậu, hai người bớt giận được chứ?”

Mạch Lưu Thương ở một bên mười phần bất đắc dĩ.

“Không được!”

“Không được!”

Hai người trăm miệng một lời.

“Không bằng để vi thần giải thích một lần?”

“Không được!”

“Không được!”