“Đúng vậy đúng vậy ”
“Đầu óc Dao Cơ bị nước vào hả?”
“Đúng vậy đúng vậy ”
“...”
“Ta cảm thấy đầu óc nàng ta bị nước vào rồi, ngươi nói xem, nhét một mỹ nam có thể làm đổ chén trà cho ngươi, ngươi còn muốn Thương Lăng làm gì? Đời này đương nhiên tiêu dao khoái hoạt, ngủ với mấy mỹ nam, nạp thêm mấy tên nam sủng, chơi đủ sướng nha!”
Mộ Thanh Yên mười phần đồng ý gật đầu.
“Ta cũng nghĩ như vậy, mỹ nam trước mặt còn cần đuổi theo cái khối băng kia làm gì? Cũng chỉ có loại thiên tài đầu óc bị nước vào như Dao Cơ mới nghĩ ra.”
Mộ Thanh Yên ghét bỏ lắc đầu: “Chậc chậc, thực là tiêu chuẩn quá kém, cứ vậy mà muốn ngược ta?”
“Ta cảm thấy nàng ta đang khao ngươi.” Vọng Thư che miệng cười trộm.
Mộ Thanh Yên liếc mắt nàng, tiếp tục đọc.
“Lúc Mộ Thanh Yên thông đồng cùng Mạch Lưu Thương làm loạn giang sơn, Quân Bắc Hàn gặp nữ nhân ôn nhu hiền thục, hiền hậu mỹ lệ, tình cảm chân thành, Lãnh Lâm Sương.”
Lúc Mộ Thanh Yên đọc đến đây, không khỏi run người một cái.
“Vừa nhìn cái miêu tả này cũng biết lại là một đóa bạch liên hoa.”
Vọng Thư liếc mắt một cái, nàng nói: “Ừ, lại là một cái phiên bản của Dao Cơ ở nhân gian, giống Hạ Uyển Tình lần trước.”
Mộ Thanh Yên nhíu mày nói: “Đời này ta là họa quốc yêu hậu đúng không? Thuận tay bóp chết ai đó, lạm sát kẻ vô tội, cũng chẳng sai đúng không?”
“Đúng á, ha ha... Ngươi nói xem, nàng ta vừa ra sân trực tiếp bị ngươi bóp chết, Dao Cơ có tức chết hay không?” Vọng Thư cười ha hả.
“Nhất định phải bóp chết, đỡ phải loạn lòng, trước đây không bóp chết Hạ Uyển Tình, ta hối hận lâu lắm rồi.” Mộ Thanh Yên yếu ớt thở dài.
“Được đấy, ngươi là yêu hậu, tùy tiện giày vò.” Vọng Thư tán thành gật đầu.
Mộ Thanh Yên tiếp tục đọc: “Quân Bắc Hàn cùng Lãnh Lâm Sương nâng đỡ lẫn nhau, dắt tay vượt hoạn nạn, đấu trí cùng Mộ Thanh Yên và Mạch Lưu Thương.”
Vẻ mặt Mộ Thanh Yên ghét bỏ.
“Lãnh Lâm Sương ra sân xong là đi lãnh cơm luôn, còn dắt tay vượt hoạn nạn, không biết xấu hổ, cũng không suy nghĩ kết cục Hạ Uyển Tình à?”
“Đầu Dao Cơ bị úng nước nhiều quá, ngay từ đầu đã đưa pháo hôi cho ngươi chỉnh.”
“Gì? Lãnh Lâm Sương luôn bị Mộ Thanh Yên đố kị làm khó dễ khiến Quân Bắc Hàn rất đau lòng, càng căm hận Mộ Thanh Yên?”
Mộ Thanh Yên lau mặt: “Má ơi ta nhìn không nổi nữa, cẩu huyết quá, còn Mary Sue. Mệnh cách này phong cách sai quá rồi, kém đời trước quá xa.”
“Đời trước là Hoả Tinh viết, Dao Cơ cho ý kiến, đời này hoàn toàn là Dao Cơ viết.” Vọng Thư nói.
“Hả? Vì sao?”
“Hoả Tinh chỉ báo thù, báo ngươi một đời đủ rồi, không muốn tiếp tục giày vò ngươi liền không viết nữa.”
“Nói như thế thì Hoả Tinh này chẳng những có lương tâm, còn có đầu óc hành văn nhỉ!” Mộ Thanh Yên nói: “Đẳng cấp cao hơn Dao Cơ nhiều!”
“Có thể viết thành thế này, ta đoán Dao Cơ bị chọc nóng nảy, vì không để Thương Lăng ở cùng với ngươi, đầu óc đều không mang theo, bây giờ tới cửa cũng không dám ra, tự tạo nghiệt.” Vọng Thư cười nói.
“Hả? Tình huống gì thế? Nàng ta không phải nữ thần vạn chúng sao?”
“Hiện tại là chuột chạy qua đường, Tư Mệnh, ngươi lại thắng một trận nữa.”
“Nói thế là sao?”
Mộ Thanh Yên hứng thú, cảm giác có mùi bát quái.
“Ngươi đổi mệnh cách, nàng ta thẹn quá hóa giận, đồn ngươi qua quýt sửa mệnh cách.”
“Về sau ta nhìn không được, liền len lén cùng nàng ta đến gặp Ngọc đế xin ngài thay người, cũng nói ra việc nàng ta tham dự viết mệnh cách.”
“Thế là một đám tiên nữ tiên quân đều đứng về phía ngươi.”
“Mặc dù các nàng đố kị ngươi, thế nhưng đối với loại lục trà nữ trước thế này sau thế nọ thì càng phỉ nhổ hơn.”