Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 216: Quân cờ (5)




Tâm cơ sâu nhất chính là Quân Diệp Hoa.

So với Mộ Dương Húc thì càng biết lợi dụng mình, thủ đoạn càng tàn nhẫn, càng lãnh khốc vô tình hơn.

Quân Diệp Hoa nuôi dưỡng nàng bên cạnh như Mộ Dương Húc nuôi nàng trước đây, đều là lợi dụng.

Nàng sẽ trở thành một thanh lợi kiếm của hắn, bị hắn dùng để đâm về phía kẻ thù.

Mộ Thanh Yên nằm ở trên ghế quý phi, xoa xoa cái trán có chút đau đầu.

“Quý Phi nương nương, các nương nương khác chờ ở bên ngoài thỉnh an người.”

Mộ Thanh Yên phất tay một cái, nhìn đi, phiền phức tới rồi.

Bên trong đại sảnh, Mộ quý phi ngồi ngay ngắn chính giữa, phía dưới một đám phi tử mặt không cảm xúc.

Không thể không nói, Quân Diệp Hoa mặc dù vừa ác độc lại cặn bã, thế nhưng ánh mắt hắn tốt chứ, phi tử cuả hắn đều là mỹ nhân.

Dù chỉ là thưởng thức, Mộ Thanh Yên cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Nhóm phi tử này sau khi đến thì tùy ý đứng, nói chuyện cũng không cố kỵ, hoàn toàn không để Mộ Thanh Yên vào mắt.

Ngay cả hành lễ thỉnh an cũng không có, tất cả mọi người đang khi dễ nàng là một đứa trẻ.

Mộ Thanh Yên cứ lạnh lùng nhìn như vậy, mặt không chút thay đổi, không nói lời nào, cũng không tức giận.

“A…, Quý Phi nương nương, hình như hôm nay là giỗ đầu của phụ thân Mộ thái sư của người, người không quay về cúng tế ông ta sao?” Tiền phi làm vẻ mặt hiếu kỳ.

“Sao có thể, các ngươi không nghe nói sao? Mộ thái sư chính là bị Quý Phi nương nương tự tay kết liễu. Người đúng là quân pháp bất vị thân, nếu không hoàng thượng cũng sẽ không nạp người làm phi đâu!” Huệ phi che miệng cười, vẻ mặt châm chọc.

“Cũng không phải sao, tuổi còn nhỏ như vậy, miệng còn hôi sữa, cái gì cũng không hiểu, cũng không thể thị tẩm, cũng không biết chiếm vị trí đó làm cái gì!” Lô phi không che giấu chút nào châm chọc khinh bỉ nàng.

Lần đầu tiên trải qua cái gọi là “Thỉnh an” ở nơi châm chọc móc khóe cùng đố kị căm hận này.

Toàn bộ quá trình Mộ Thanh Yên đều không nói một câu nào.

Buổi tối, Quân Diệp Hoa đến dùng bữa với nàng.

“Hôm nay bị khi dễ? Hử?”

Quân Diệp Hoa nhìn về phía Mộ Thanh Yên, vẻ mặt ôn nhu.

Nhưng mặt Mộ Thanh Yên không chút thay đổi, không bi thương, không kể khổ, không ủy khuất.

“Nếu thiếp chịu ủy khuất, hoàng thượng sẽ là chỗ dựa cho thiếp sao?”

“Sẽ” Quân Diệp Hoa cười khẽ.

“Đây là hoàng thượng nói, đến lúc đó đừng đổi ý.”

Quân Diệp Hoa cười ha hả, hắn vỗ nhẹ mu bàn tay Mộ Thanh Yên.

“Miệng vàng lời ngọc, trẫm sẽ không đổi ý.”

Ngày hôm sau, lúc một đám phi tử trở lại thỉnh an, Mộ Thanh Yên thay đổi hẳn sự yên lặng hôm qua, ra oai phủ đầu tất cả mọi người.

Cấm cung tám phi tử, phạt trượng ba phi tử, phế một người, đám còn lại cũng không dám lên tiếng nữa.

Buổi tối hôm đó, Quân Diệp Hoa lại đến dùng bữa cùng nàng.

“Nàng cũng quá độc ác rồi.”

Nét mặt Quân Diệp Hoa bất đắc dĩ, sắc mặt uể oải, vừa nhìn cũng biết phi tử đến chỗ của hắn cáo trạng ầm ĩ cả ngày.

“Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc sẽ không đổi ý nhỉ”

Quân Diệp Hoa bất đắc dĩ cười, hắn nói: “Đều là mỹ nhân, nàng không thương hoa tiếc ngọc sao?”

“Mộ Dương Húc không dạy qua cái này, không biết ”

Quân Diệp Hoa bị Mộ Thanh Yên chọc cười.

“Thanh Yên, trẫm càng ngày càng thích nàng, còn ba năm nữa nàng mới cập kê, khiến trẫm thật lo lắng.”

Quân Diệp Hoa nhìn Mộ Thanh Yên, trong mắt tràn đầy sự chiếm hữu.

Mộ Thanh Yên lặng lẽ không nói.

Thời gian ba năm lặng lẽ qua, Mộ Thanh Yên bị Quân Diệp Hoa dưỡng thành một thanh lợi kiếm, lợi kiếm ra khỏi vỏ, không thể thất thủ.

Quân Diệp Hoa các chờ Mộ Thanh Yên ba năm, rốt cuộc đợi được nàng cập kê.

Còn chưa kịp sủng hạnh Mộ Thanh Yên, Quân Diệp Hoa đã bị đánh lén trọng thương, nằm ở trên giường hấp hối.