“Phịch phịch phịch” vài tiếng, phía trước phía sau Hạ Triều Ca đều bị rất nhiều loạn tiễn bắn trúng, thân thể vừa dừng lại, máu tươi từ các vị trí cơ thể trào ra.
Nàng một tay cầm kiếm chống đỡ thân thể mình, đau đớn bắt đầu lan tràn, thân thể dần dần mất đi khí lực.
“Hoàng tử, bên ngoài viện quân của Thanh Long quân sắp đến, chúng ta mau theo địa đạo rời khỏi đi.”
Hạ Triều Ca ngẩng đầu một cái, liền thấy tỳ nữ hầu hạ nàng trước đây khi nàng bị bắt làm tù binh, tâm phúc bên cạnh Địch Phỉ Nhiên.
Lúc này tỳ nữ kia đang đẩy xe lăn Địch Phỉ Nhiên rời đi.
Địch Phỉ Nhiên nhìn chằm chằm Hạ Triều Ca bị trọng thương, nhếch miệng gợi lên một nụ cười ác độc.
Hắn vốn không có dự định đồng quy vu tận cùng với nàng, hắn chỉ thiết kế bẫy rập ở đây, đưa nàng vào chỗ chết, cuối cùng chính mình thoát đi từ địa đạo!
Tỳ nữ kia đẩy Địch Phỉ Nhiên đi, Hạ Triều Ca đứng tại chỗ nhìn hắn rời đi.
Đột nhiên, “Đoàng” một tiếng súng vang lên.
Một viên viên đạn xuyên qua thái dương Địch Phỉ Nhiên, bắn vào đầu hắn.
Địch Phỉ Nhiên còn chẳng kịp khiếp sợ đã trợn tròn mắt, bị một phát sung nát đầu mà chết.
Xa xa Hạ Triều Ca thấy một màn như vậy, cười nhạt.
Nàng nhìn súng trong tay, Địch Phỉ Nhiên nhất định rất hối hận trước đây đã cho nàng khẩu sung này?
Nàng cười, chết do vũ khí hiện đại tự mình đem đến, sắp chạy khỏi liền thăng thiên luôn, chẳng biết là tư vị gì nhỉ?
Nhưng vào lúc này, tỳ nữ kia bỗng nhiên quay đầu lại, nhặt một thanh kiếm đâm về phía Hạ Triều Ca.
“Ta muốn giết ngươi!” Tỳ nữ kia gần như điên cuồng.
Hạ Triều Ca thấy thanh kiếm kia đâm tới, nàng đã vô lực phản kháng.
Chớp mắt sau đó, “Keng” một tiếng, một thanh kiếm khác chặn trước mặt nàng.
Hạ Triều Ca vừa quay đầu lại liền thấy Đoạn Thiên Diễn cùng Địch Lam Thấm.
“Lão yêu bà, chúng ta không tới trễ chứ? Tỷ hù chết ta, tỷ đừng chết đấy!”
Đoạn Thiên Diễn trực tiếp đánh nhau với tỳ nữ kia, Địch Lam Thấm vội vàng đỡ lấy Hạ Triều Ca.
“Này, đừng có việc gì nha, thế này cả đời muội và Thiên Diễn sẽ không an tâm mất.”
Hạ Triều Ca ho khan một tiếng, phun ra hai búng máu tươi, nàng lắc đầu, cười khổ nói: “Tạm thời... Không chết được...”
Nàng vừa dứt lời, viện quân Bạch Hổ xông vào, Hạ Triều Ca quay đầu, thấy Hề Minh Húc trên lưng ngựa cực kì lo lắng.
Chớp mắt sau, Hề Minh Húc tung người xuống ngựa, không để ý hai chân mình chưa khỏi hẳn xông tới, tiếp lấy Hạ Triều Ca trong tay Địch Lam Thấm.
Hai chân hắn không vững, lập tức ngã ngồi xuống, ôm lấy Hạ Triều Ca chằng chịt vết thương.
“Triều Ca, tốt quá, ta không đến muộn. Triều Ca, nàng biết không, ta không thể mất đi nàng.” Giọng Hề Minh Húc nghẹn ngào.
Hạ Triều Ca vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt Hề Minh Húc, máu tươi nhuộm đầy khuôn mặt trắng nhợt của hắn.
“Ta không sao...”
“Không có việc gì là được, không có việc gì thì tốt, ta, chúng ta trở về...”
Toàn thân Hề Minh Húc run rẩy, ngay cả lời cũng không nói rõ rang nổi.
Khóe miệng Hạ Triều Ca dần dần nở nụ cười, nhìn Hề Minh Húc, trong lòng nàng nổi lên từng cơn sóng tình ấm áp.
Hề Minh Húc gượng chống hai chân mình ôm lấy Hạ Triều Ca.
“Ta mang nàng về nhà” Hề Minh Húc nói.
“Được, về nhà.” Hạ Triều Ca cười khẽ.
Đột nhiên, trong đống thi thể, tỳ nữ kia của Địch Phỉ Nhiên nhấc cổ tay.
Bỗng nhiên thân hình Hạ Triều Ca khẽ động đẩy Hề Minh Húc ra, cả người đỡ trước người hắn.
“Đoàng” một tiếng, viên đạn bắn vào ngực Hạ Triều Ca, máu từ ngực phun ra, xoáy thành một đóa hoa yêu dã giữa không trung.