Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 197: Khói lửa tái khởi (3)




Đêm hôm ấy, Hạ Triều Ca đặc biệt chủ động.

Gắt gao kết hợp với Hề Minh Húc nhau, liều chết triền miên.

“Dường như đêm nay nàng rất chủ động?”

Hề Minh Húc ôm Hạ Triều Ca, dán chặt thân thể nàng, hô hấp rất gấp gáp.

“Lại bị chàng nói trúng rồi.” Hạ Triều Ca cười khẽ.

“Hử?”

“Tối hôm qua không ăn no.”

“Nàng tại dụ dỗ ta?”

“Vậy chàng nhanh lên chút nữa đi.”

Hề Minh Húc cúi đầu, nhẹ nhàng hôn khuôn mặt Hạ Triều Ca, động tác hạ thân cũng nhanh hơn mạnh hơn.

Màn trướng lay động, ánh nến chập chờn, tạo thành một đêm xuân kiều diễm.

Sáng sớm hôm sau, Hề Minh Húc vào triều, Hạ Triều Ca để lại thư, mang theo Tố Y giả tạo thánh chỉ rời khỏi kinh thành.

Bên ngoài kinh thành, Tố Y cùng Hạ Triều Ca ngồi trên lưng ngựa, đang chuẩn bị tách ra.

“Sư tỷ, về sau phía hoàng cung phiền tỷ quan tâm nhiều hơn, đặc biệt là...”

Hạ Triều Ca còn chưa nói hết, Tố Y liền ngắt lời nàng.

“Sư muội, để cho tỷ đi cùng muội.”

Hạ Triều Ca sững sờ, nàng nói: “Lần này đi rất nguy hiểm, sư tỷ vẫn nên...”

Tố Y cười khẽ: “Ta cảm thấy ở lại trong cung càng nguy hiểm, đao kiếm của địch dù có lợi hạicũng không bằng lửa giận của Hoàng Đế bệ hạ.”

Hạ Triều Ca biết Tố Y không yên lòng về mình, nàng cũng sẽ không cự tuyệt: “Được”

Hai con khoái mã chạy như bay trên đường, Hạ Triều Ca và Tố Y không dám dừng lại một chút.

“Muội thì hay rồi, mọi oan ức đều vứt cho Thiên Diễn, không sợ ngày nào đó hoàng thượng bắt được đệ ấy, đệ ấy khó giữ được cái mạng nhỏ đó?”

“Vậy cứ để đệ ấy tự cầu đa phúc đi.” Hạ Triều Ca cười.

Trong thư để lại cho Hề Minh Húc, lý do nàng rời khỏi chính là Đoạn Thiên Diễn gặp nạn ở Thanh quốc, người là nàng bán, nàng nhất định phải cứu trở về.

Sợ Hề Minh Húc không đồng ý, sau khi để lại thư vội vội vàng vàng rời đi, hứa trong vòng ba tháng nhất định trở về.

Bởi vì chậm nhất là ba tháng, Hề Minh Húc sẽ phát hiện, nàng liền bị lộ.

Bắc Cương, chủ thành Hề gia quân.

Lúc Hạ Triều Ca thúc ngựa tiến vào chủ thành là lúc đang mặc nam trang, khác biệt là nàng không có dịch dung.

Trong phòng nghị sự, thấy Hạ Triều Ca, tứ quân chủ soái đều khiếp sợ.

Hôn lễ của Hề Minh Húc bọn họ đều tham gia, hoàng hậu Hạ Triều Ca bọn họ cũng gặp qua.

“Tham kiến Hoàng...”

“Được rồi, không cần đa lễ.” Hạ Triều Ca vung tay lên, nói thẳng: “Tuyên thánh chỉ đi.”

Tố Y cũng mặc nam trang mở thánh chỉ ra, các tướng lĩnh quỳ xuống.

Sauk hi tuyên xong thánh chỉ, tất cả tướng lĩnh đều khiếp sợ, không ai dám nghĩ tới, hoàng thượng lại đem vị trí chủ soái giao cho hoàng hậu!

“Chuyện, chuyện này không có khả năng lắm?”

“Ngài đang nghi ngờ ta? Hay là đang hoài nghi hoàng thượng? Thánh chỉ ở đây, ngọc tỷ đã hạ, mọi người có thể tự xem.” Hạ Triều Ca mặt không đổi sắc.

“Nhưng thân phận người tôn quý, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, chiến sự Bắc Cương sợ rằng người không hiểu, người...” Lam Thiên Tường do dự nói.

“Lam tướng quân, trước đây chủ ý trồng dây leo chặn lỗ hổng Thanh quốc, vẫn là do ta đề ra cho ngài, ngài nói xem ta có hiểu Bắc Cương hay không?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Các vị tướng quân, sư muội của ta xuất thân từBích Ba sơn trang, là môn hạ của trang chủ Tang Chính Khanh, một năm trước từng cùng sư đệ Đoạn Thiên Diễn tới Bắc Cương rèn luyện.” Tố Y nói.

“Người, lẽ nào người là Giản quân sư!”

Hạ Triều Ca cười gật đầu.

Lần này, tất cả mọi người đều nghĩ thông suốt, vì sao quân sư rời khỏi Bắc Cương liền triệt để không còn tung tích, vì sao sau khi tam hoàng tử tiết lộ quân sư là nữ tử thì tiên hoàng vẫn không giao quân sư ra!

“Chiến trận sau này để ta làm chủ soái, các ngài có ý kiến gì không?”

Hạ Triều Ca bày ra khí thế, vẻ mặt kiên định tự tin.