Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 163: Chạy không khỏi mệnh cách (4)




Hạ Thiên Túng cùng Hề Minh Húc đang ở bên ngoài Càn Khôn điện chờ.

Hạ Thiên Túng nhìn vẻ thờ ơ cuả Hề Minh Húc, trong lòng không khỏi bội phục.

Đây là một kẻ thế nào?

Vốn là một thiếu niên hăng hái, hào hoa phong nhã, đột nhiên mất đi hai chân, cưỡi ngựa, múa kiếm, đi lại đều không thể nữa rồi.

Đối với một thiếu tướng vang danh chiến công hiển hách mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là nỗi đau khổ nhất đi?

Nhưng trên mặt hắn, Hạ Thiên Túng không nhìn ra bất kì oán hận gì, không nhìn ra bất luận thống khổ và bi thương nào.

“Ngươi không đau khổ sao? Nếu như không có trận tai bay vạ gió này, ngươi chính là hùng ưng bay tận cùng bầu trời Bắc Cương.”

Hạ Thiên Túng vốn vì việc của Hạ Triều Ca nên rất ghét Hề Minh Húc.

“Triều Ca vẫn còn, không có việc gì làm thần an tâm hơn việc này.” Hề Minh Húc lạnh nhạt nói.

Hạ Thiên Túng nhíu mày, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

“Mười năm trước, thần không thể bảo vệ mẫu thân, trơ mắt nhìn người bỏ mạng trong tay kẻ gian.”

“Mười năm sau, trời cao cho thần cơ hội này, để cho thần bảo vệ người mình yêu, không để thần bỏ lỡ lần nữa, sao thần lại hận được chứ?”

“Chỉ cần vừa nghĩ tới thiếu chút nữa thần sẽ âm dương tương cách với nàng thì việc gì thần cũng không oán.”

Giọng Hề Minh Húc ôn hòa như gió xuân tháng ba.

“Ta lại không biết ngươi yêu Triều Ca đến vậy.” Hạ Thiên Túng kinh ngạc nói.

“Không sao, nàng biết là được.”

Hạ Thiên Túng thở dài một tiếng, trong lòng đủ loại cảm xúc.

“Chung quy do ngươi hận phụ hoàng ta hại chết mẫu thân của ngươi. Nếu không có việc này thì ngươi và Triều Ca cũng sẽ không trắc trở như vậy.”

“Hoàng thượng là hoàng thượng, Triều Ca là Triều Ca, thần phân biệt rất rõ.”

Giữa lúc Hạ Thiên Túng còn muốn nói gì nữa thì trong điện truyền đến thông báo để bọn họ vào.

Lúc trở lại chính điện, Hạ Triều Ca đang ở bên giường hoàng đế khóc đỏ hai mắt.

“Tham kiến phụ hoàng ”

“Tham kiến hoàng thượng ”

“Đều không cần đa lễ, Hề Minh Húc, trẫm hỏi ngươi, nếu trẫm đem Triều Ca gả cho ngươi, ngươi có thể cam đoan đời này sẽ đối xử tốt với nó không?”

Trong lòng Hạ Triều Ca căng thẳng, bàn tay đang nắm tay Hạ Hạo Miểu dùng sức thu lại.

Nàng không biết mình sẽ nghe được đáp án gì, trải qua nhiều chuyện như vậy mà cuối cùng mệnh cách vẫn không thể thay đổi.

Kết cục của nàng cũng không tốt.

“Thần sẽ dốc hết khả năng của mình đảm bảo cho nàng một đời an khang.”

“Nếu trẫm muốn ngươi lấy binh phù để đổi thì sao? Cưới con bé, giao ra binh quyền, vì nó ở lại kinh thành, ngươi có bằng lòng hay không?”

Hạ Triều Ca sững sờ, đây là muốn đoạt binh quyền của Hề Minh Húc, khiến cho hắn triệt để trở thành chim sẻ trong lồng son sao?

Mất đi hai chân, bây giờ lại sắp mất đi binh quyền, nếu như hắn bằng lòng thì thật sự liền hai bàn tay trắng.

Hạ Triều Ca tuyệt đối không muốn để hắn lựa chọn, quá tàn nhẫn với hắn.

“Phụ hoàng, không làm khó chàng có được hay không? Chàng...”

Hạ Triều Ca còn chưa nói hết, Hề Minh Húc đã trực tiếp ngắt lời nàng.

“Thần nguyện ý ”

Hạ Triều Ca sững sờ, nàng thật sự không ngờ Hề Minh Húc lại đáp ứng dứt khoát như vậy.

“Vậy thì tốt, đây là ngươi nói, Triều Ca, Thiên Túng, các con cũng đều nghe thấy chứ?” Hạ Hạo Miểu nghiêm túc hỏi.

“Nhi thần nghe thấy ”

Hạ Triều Ca mím môi không nói, nàng biết Hạ Hạo Miểu đang lo lắng cái gì.

“Đã như vậy, Thiên Túng con hãy thay trẫm nghĩ ý chỉ đi, giải trừ chức vị tướng quân của Hề Minh Húc, thu hồi binh phù, tứ hôn với công chúa Triều Ca, một tháng sau cử hành đại hôn.”

“Cái gì! Phụ hoàng! Mẫu hậu mới rời đi bảy ngày, tang kỳ chưa qua, Hạ Triều Ca còn chưa giữ đạo hiếu ba năm, làm sao có thể thành gia lập thất!”