Một ngày sau, Hạ Triều Ca bắt đầu đóng cửa miễn tiếp khách.
Ba ngày này, Địch Phỉ Nhiên phái người tới mời mấy lần, Hạ Triều Ca đều lấy lí do dưỡng thương cự tuyệt.
Địch Phỉ Nhiên biết rõ nữ tử cổ đại yêu cầu chốn dừng chân phải là cường giả được sùng bái.
Cho nên hắn triển khai chiến thuật ôn nhu với Hạ Triều Ca, đối với nàng bằng mọi sự dung túng săn sóc.
Đồng thời dùng chân tướng tàn khốc đoạn tuyệt vọng tưởng Hạ Triều Ca trở về bên vòng tay Hề Minh Húc.
Một hoàng tử cao cao tại thượng bằng lòng hạ mình lấy lòng một nữ tử, hầu như mọi nữ tử đều sẽ rơi vào tay giặc.
Điểm này Địch Phỉ Nhiên làm khá tốt, thành ý rất đủ, dùng hết kiên trì.
Nhưng những thứ này vô dụng với Hạ Triều Ca.
Nàng chẳng những là công chúa của một nước, thân phận tôn quý, còn là Tư Mệnh ở tiên giới, nhìn thấu luân hồi.
Hạ Triều Ca cự tuyệt rất kiên quyết, bởi vì không chiếm được mới càng muốn.
Địch Phỉ Nhiên muốn câu nàng, đồng thời nàng đã câu được hắn.
Thế nhưng, hành động này lại có người nhìn không được.
Hôm nay, lúc Hạ Triều Ca đang ở trong lều đọc sách, tỳ nữ hầu hạ nàng dùng sức đập khay lên bàn.
Hạ Triều Ca kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nghe nàng ta nói: “Cô nương, ta khuyên ngươi hạ mình một chút đi, quá mức sẽ phản tác dụng đó.”
Sớm biết tỳ nữ này không đơn giản, bây giờ nàng và Địch Phỉ Nhiên đấu với nhau, nàng ta lại không giữ được bình tĩnh trước, thật là thú vị.
“Ồ? Phản tác dụng là thế nào?”
“Tam hoàng tử là người tài nhất Càng quốc, hoàng tử có quyền nhất, cũng là hoàng tử có cơ hội kế thừa cao nhất.”
Lúc tỳ nữ kia nói chuyện, trong đôi mắt lộ ra tia mến mộ.
Hạ Triều Ca xem vào mắt, cười nhạt không nói.
“Ngươi biết có bao nhiêu người cầu ngài liếc mắt ưu ái mà không được không? Có thể cho ngươi nhiều kiên trì như vậy, ngươi lại còn không biết đủ, có phải ngươi quên thân phận mình rồi không?”
Trong mắt tỳ nữ kia lộ ra vẻ chán ghét, rất mịt mờ, nhưng không tránh khỏi mắt Hạ Triều Ca.
“Thân phận gì?”
“Ngươi là tù binh Ly quốc, là tù nhân.”
Hạ Triều Ca bừng tỉnh đại ngộ, nàng gật gật đầu nói: “Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta quả thực không đúng, vậy xin ngươi bẩm báo tam hoàng tử, ta muốn gặp ngài.”
Trong mắt tỳ nữ kia lóe lên một tia khinh bỉ ngắn ngủi, sau đó lộ ra nụ cười cung kính vui mừng.
“Ta sẽ bẩm báo tam hoàng tử ”
Đợi tỳ nữ rời khỏi, Hạ Triều Ca khẽ thở dài, tỳ nữ này nói vậy cũng là bị Địch Phỉ Nhiên ôn nhu gài bẫy.
Đáng tiếc đạo hạnh còn quá thấp, không giữ được bình tĩnh, còn không thu được tâm tư vào.
Tất nhiên cho nàng cái bậc thang này, Hạ Triều Ca liền thuận đi xuống.
Câu giờ ba ngày, cũng nên tiến thêm một bước.
Đêm đó, lúc Hạ Triều Ca nhìn thấy Địch Phỉ Nhiên, hắn đang chuẩn bị một đống thức ăn kiểu Nhật.
Hạ Triều Ca giả ngu ăn rất vui vẻ như trước.
Địch Phỉ Nhiên này, rất biết thay đổi biện pháp làm cho nữ tử vui.
“Nàng nghĩ kĩ rồi sao?” Địch Phỉ Nhiên mở miệng trước.
“Mấy ngày nay, Thiếu tướng quân có động tĩnh gì không?” Hạ Triều Ca vẻ mặt thương tâm.
“Không có ”
Hạ Triều Ca nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, dường như hạ quyết tâm rất lớn.
“Hắn bất nhân ta bất nghĩa, đời này, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì vì hắn nữa!” Vẻ mặt Hạ Triều Ca tuyệt tình.
“Chỉ Hề à, đổi lại là ta, ta nhất định không nỡ đối xử với nàng như vậy. Nàng là bảo bối, hắn lại không biết quý trọng.”
“Trong lòng hắn chỉ có Nhị công chúa, Hạ Uyển Tình.” Hạ Triều Ca rũ mắt nói.
Đây là câu nói thật Hạ Triều Ca duy nhất trong mấy lời vừa rồi.
Địch Phỉ Nhiên cười, hắn nói: “Đó là hắn không có mắt, công chúa xinh đẹp ở thâm cung, cưới trở về cũng chỉ để ngắm thôi.”
“Vậy ta thì sao?”