Cưa Đổ Nam Phụ Nham Hiểm

Chương 5: Hoàn




20.

Cuối hành lang của nhà hàng, ánh trăng vắng lặng, vườn hoa hồng ngoài cửa sổ đung đưa theo gió nhẹ.

Tôi lại cẩn thận dè dặt mà mở miệng: “Hay là tôi né đi một chút nhé.”

“Không cần.” Kỷ Ngôn Thanh dường như có hơi cố chấp. Mỗi lần có chuyện gì liên quan đến Nhan Duyệt, hình như anh ấy đều phải kéo bổn meo meo theo.

Tôi nhìn anh ấy một cái rồi lại nhìn sang Nhan Duyệt, men theo tường mà trượt xuống, ngậm chặt miệng lại.

Bầu không khí yên tĩnh rất lâu.

“A Ngôn, anh đang hận em sao?” Nhan Duyệt phá vỡ sự trầm mặc trước.

“Em cảm thấy thế nào?” Ngữ điệu của Kỷ Ngôn Thanh có hơi lạnh lùng.

“Cũng đúng.” Cô ta cười cười, “Không từ mà biệt, là lỗi của em.”

“Nhưng anh có từng nghĩ, anh có thể dùng thân phận gì để yêu cầu em từ biệt với anh chưa? Anh có lý do và lập trường gì mà hận em chứ?”

Cô ta thở dài nói: “A Ngôn, là anh quá cố chấp rồi.”

“Đừng quên năm mười bảy tuổi là em cứu anh từ trong con hẻm kia, em có ơn với anh đó. Bất kể thế nào, anh cũng không nên dùng thái độ này mà đối xử với em.”

“Hơn nữa thứ anh không thể buông xuống không phải ân tình của em.” Cô ta như hiểu hết tất cả mà nhìn về phía Kỷ Ngôn Thanh, chậm rãi nói: “A Ngôn, đừng lừa mình dối người nữa.”

“Rõ ràng đã chờ em lâu như vậy, bây giờ gặp được em rồi thì lại tìm một người đến khiêu khích em.” Đến cuối cùng, ánh mắt Nhan Duyệt rơi trên người tôi, mang theo vài phần châm chọc: “Trò chơi ấu trĩ như vậy chẳng thú vị chút nào.”

Cô ta nói một câu, ngón tay của Kỷ Ngôn Thanh lại càng siết chặt lại. Giọng điệu như bố thí vừa đắc ý của cô ta khiến bổn meo meo cảm thấy chán ghét.

Tuy rằng cô ta là chủ trước của bổn meo meo, nhưng bình thường là người làm trong nhà cô ta chăm sóc bổn meo meo. Bổn meo meo chẳng có cảm tình gì với cô ta cả.

Nhưng Kỷ Ngôn Thanh thì khác.

Nếu có thể, hiện tại bổn meo meo muốn nhảy lên cào vào mặt cô ta mấy cái.

Nhưng mà không thể.

Cô ta là ánh trăng sáng của Kỷ Ngôn Thanh.

Đột nhiên nghĩ đến chuyện này, không biết vì sao mà cảm xúc của tôi chợt chùng xuống.

“Đừng ồn ào như trẻ con nữa, được không?” Nhan Duyệt thở dài, duỗi tay kéo anh ấy.

“Đừng chạm vào tôi.” Kỷ Ngôn Thanh lùi về sau vài bước, cả người đều toát ra vẻ lạnh lùng, “Đã có bạn trai thì cùng anh ta sống cho tốt đi, giờ lại đến tìm tôi là có ý gì?”

“Đã chia tay rồi.” Nhan Duyệt thở ra một hơi, cười nói: “Nếu không sao em lại đến tìm anh chứ.”

“A Ngôn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”

“Em sẽ không đi nữa.” Cô ta đứng trước mặt Kỷ Ngôn Thanh, vành mắt vẫn còn đỏ nhưng lại nở nụ cười dịu dàng.

Nhìn cánh tay cô ta duỗi về phía Kỷ Ngôn Thanh, không biết vì sao mà bổn meo meo có hơi buồn bã. Bình thường cái tên Kỷ Ngôn Thanh này lạnh lùng, nhưng bổn meo meo cũng khá thích anh ấy.

Khó lắm mới thấy anh ấy và ánh trăng sáng ở bên nhau, bổn meo meo nên vui mới phải. Vậy mà hiện tại, bổn meo meo lại không vui lên nổi.

Vốn dĩ anh ấy chỉ nắm tay bổn meo meo, nhưng hiện tại, anh ấy sắp nắm tay ánh trăng sáng rồi.

Tôi cụp mắt, tâm trạng trong phút chốc trở nên rầu rĩ bi thương. Nhưng không ngờ là, Kỷ Ngôn Thanh lại nở một nụ cười mỉa mai.

“Bắt đầu lại từ đầu?” Kỷ Ngôn Thanh lặp lại mấy chữ này của Nhan Duyệt, lạnh nhạt nói: “Chúng ta trước giờ chưa từng bắt đầu đâu.”

“Trước kia tôi đã từng cảm kích cô, nhưng hiện giờ, tôi cảm thấy cô đúng là đạo đức giả.”

“Sao nào? Muốn lợi dụng tôi để khiến bạn trai cô ghen à?”

Nhan Duyệt rõ ràng hơi hoảng rồi, vành mắt lại càng đỏ hơn nữa, “A Ngôn, anh nghĩ về em như vậy sao?”

“Phải hay không trong lòng cô tự rõ.”

Kỷ Ngôn Thanh đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống.

“Túi.” Anh ấy sờ sờ đầu tôi.

“Hả?” Mắt tôi mở tròn mà nhìn anh ấy kéo khóa chiếc túi xách của tôi, sau đó lấy ra từ bên trong một chiếc thẻ.

Tôi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi anh ấy: “Anh bỏ vào đây từ khi nào vậy?”

“Buổi tối hôm qua.” Anh ấy đứng dậy, đưa mấy tấm thẻ cho Nhan Duyệt.

“Tất cả đã qua tôi rất cảm tạ, năm đó không có cô giúp, có lẽ tôi cũng không đi được đến ngày hôm nay.”

“Trong này là số tiền năm đó cô giúp tôi trả, tiền sách, tiền ăn, còn có cả tiền thuốc men, mỗi khoản tôi đều nhớ kỹ.”

“Tiền nợ cô tôi trả hết trong một lần. Từ giờ trở đi, chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa.” Kỷ Ngôn Thanh lại đưa mấy tấm thẻ về phía trước.

Nhan Duyệt không nhận, vẻ mặt không thể tin nổi, những giọt nước mắt nóng hổi rơi lã chã.

Gió muộn thổi qua cửa sổ, khiến cho người ta cảm thấy hơi lạnh.

Cục diện trước mắt đã rất rõ ràng rồi.

Nhan Duyệt không nhận thẻ, Kỷ Ngôn Thanh liền đặt thẻ lên bệ cửa sổ, sau đó kéo tôi đi ra ngoài.

“Cô từng không chút để tâm mà xông vào cuộc sống của tôi, lại suýt chút nữa mà hủy đi cuộc sống mà tôi có.”

“Chỉ đến khi tôi gặp được người thật sự cứu rỗi tôi.”

“Tình yêu đến từ hai phía, bên nhau đến khi bạc đầu.”

“Chúc cho cô và cũng chúc cho tôi.”

21.

Khi chúng tôi quay lại, người trong bữa tiệc cũng đã về gần hết rồi.

Cô Nhã uống rượu, tôi đỡ chị ấy ở cửa đợi Kỷ Ngôn Thanh lái xe tới.

Sau khi hiểu rõ Kỷ Ngôn Thanh và Nhan Duyệt đã không còn liên quan, tôi ép buộc bản thân bi thương trong vài phút, xem như là tôn trọng tình cảm của anh ấy.

Nhìn thấy khóe miệng tôi rũ xuống rồi lại cong lên, Cố Nhã đột nhiên bật cười: “Chị biết Kỷ Ngôn Thanh sẽ chọn em mà.”

Tôi chớp chớp mắt, hỏi: “Gì cơ?”

“Quá rõ ràng, từ ngày đầu tiên gặp em, chị đã biết rồi.” Chị ấy ngẩng đầu cảm khái: “Hạnh phúc của các em đã tới rồi, hạnh phúc của chị còn chưa thấy đâu đây.”

Nhìn chàng thiếu niên mặc áo hoodie xanh lá đứng cách đó không xa, tôi mở miệng hỏi: “Chị Nhã Nhã, chị với Tạ Thanh Phong thân không?”

Chị ấy cười một tiếng: “Thân quá rồi.”

“Khi còn đi học, cậu ta ngày nào cũng vi phạm kỷ luật, chọc chị tức gần chớt.”

“Vậy sao?” Tôi trầm tư suy nghĩ, “Em cảm thấy anh ta khá tốt, hay là chị thích anh ta đi.”

Nghe thấy lời tôi nói, chị ấy liền buồn cười: “Nếu nói thích ai là có thể thích người đó, vậy chị đã không treo mình trên một cái cây nhiều năm như vậy.”

“Hiện tại vẫn còn rất thích sao?” Dù gì cũng lâu như vậy rồi.

Chị ấy suy nghĩ rất lâu mới mở miệng nói: “Không phân biệt được là tình yêu hay là chấp niệm nữa, chỉ biết là không buông xuống được thôi.”

Nói dứt câu, chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt chúng tôi. Đèn xe nháy hai cái, Kỷ Ngôn Thanh nghiêng đầu hỏi: “Có cần tôi đưa về không?”

“Không cần, tôi gọi người lái thay rồi.” Cố Nhã cười cười.

“Tối nay cảm ơn nhé.” Kỷ Ngôn Thanh nói.

“Chuyện nhỏ.”

Nghe cuộc đối thoại của họ, tôi có hơi khó hiểu.

“Anh vừa cảm ơn chị Nhã Nhã gì vậy?” Nhiệt độ điều hòa rất ấm, tôi đang chuẩn bị cởi áo ngoài thì bị anh ấy ngăn lại.

“Chốc nữa xuống xe sẽ lạnh.”

Thấy tôi ngoan ngoãn mặc lại áo ngoài, anh ấy liền chầm chậm nói: “Cảm ơn tối nay cô ấy đưa cô đến đây.”

“Tại sao cần đưa tôi đến đây?”

Anh ấy nhìn tôi, từ tốn mà nghiêm túc nói: “Cô không ở đây, tôi sợ tôi không có dũng khí.”

“Ồ.” Tôi xoa xoa mũi, cười nói: “Vậy tôi khá là giỏi đấy.”

“Vậy sao anh không trực tiếp nói với tôi, còn phải bảo chị Nhã Nhã làm gì?”

“Bởi vì ngày đó cô sống ch.ế.t đòi cùng cô ấy đi dạo phố, nói ngoài đi dạo phố thì không đi đâu hết.”

Hợ…

Được rồi.

Đột nhiên chú ý đến bóng người màu xanh lá đi bên đường, tôi liền ngó ra cửa sổ xe nhìn.

Hình như là Tạ Thanh Phong.

Cuối đường là Cố Nhã.

Tôi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Kỷ Ngôn Thanh, anh cảm thấy chị Nhã Nhã và Tạ Thanh Phong có khả năng không?”

“Có lẽ có.” Anh ấy trả lời một câu như vậy.

22.

Chỉ ba tháng sau, tôi đã nhận được thiệp cưới của hai người họ. Trên thiếp có ghi rõ ràng: “Trịnh trọng tổ chức lễ cưới vào thứ hai, ngày 10 tháng 4 năm 2023, chú rể Tạ Thanh Phong, cô dâu Cố Nhã, rượu cưới đã được chuẩn bị, kính cẩn chờ đợi Kỷ Ngôn Thanh tiên sinh và Miêu Miêu nữ sĩ tới tham dự.”

Tôi nằm trên giường, lật xem hết lần này đến lần khác. Chuyện này thật sự quá sức tưởng tượng rồi.

Kỷ Ngôn Thanh vừa từ phòng tắm gội đi ra ngoài, thuận tay vén tóc mái đang ướt trước trán về phía sau, có giọt nước trượt theo cơ bụng mà chảy xuống đất.

“Kỷ Ngôn Thanh, bọn họ kết hôn rồi này!” Tôi có hơi phấn khởi mà nghiêng đầu, sau đó vội bịt mắt lại, nhìn anh ấy qua kẽ ngón tay, nhỏ giọng nói: “Anh, sao anh không mặc quần áo?”

“Trước kia em cũng không nhìn thấy ít đâu.”

“Trước đó không giống bây giờ.” Tôi chột dạ phản bác, “Hiện tại nam nữ khác biệt.”

“Em sẽ ngại ngùng đó.” Tôi chậm rì rì mà nói thêm một câu. Anh ấy lại cười: “Vậy tối qua sao không thấy em ngại ngùng?”

Mặt tôi ngay lập tức đỏ lên, tôi vội vùi mặt xuống gối.

Vài ngày trước, bổn meo meo rảnh rỗi chán chường mà xem một cuốn truyện người nhớn. Xem xong rồi, bổn meo meo bắt đầu nghi ngờ về những cảnh được miêu tả ở trong đó. Vì thế, bổn meo meo tuân theo thái độ học tập tốt mà đi hỏi Kỷ Ngôn Thanh.

Thế nhưng anh ấy ấp a ấp úng không chịu giải thích, thế là bổn meo meo liền đè anh ấy dưới thân, uy hiếp: “Nói hay không, không nói thì để bổn meo meo tự mình xem.”

Dứt lời, bổn meo meo liền kéo thắt lưng của anh ấy ra.

Ngay sau đó, anh ấy lại lật người đè tôi xuống, giọng nói trầm thấp khàn đặc: “Thật sự muốn à?”

Bổn meo meo điên cuồng gật đầu.

Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra thật giả. Và thế là…

Tôi lắc lắc đầu, xua đuổi những hình ảnh khiến mặt đỏ tim đập kia ra khỏi bộ não.

“Còn đau không?” Anh ấy vén sợi tóc bên tai tôi ra, nhẹ nhàng hỏi.

“Vẫn, vẫn ổn mà.” Tôi lật người lại, trên mặt nóng bừng xấu hổ, ngại ngùng quay lưng về phía anh ấy.

Anh ấy cười một tiếng, cúi người hôn hôn vào tai tôi, sau đó lấy máy sấy tóc rồi đi sấy tóc.

23.

Lễ cưới của Cố Nhã và Tạ Thanh Phong được tổ chức hơi vội vàng.

Tôi hỏi Nhã Nhã sao lại gấp thế, chị ấy chỉ cười chứ không đáp, chỉ nắm lấy bàn tay tôi rồi đặt lên bụng của chị ấy: “Nơi này có một sinh mệnh nhỏ.”

Tôi có hơi kinh ngạc, cũng có hơi vui mừng: “Của Tạ Thanh Phong?”

Chị ấy cười cười: “Em nói xem.”

Hóa ra tối hôm ấy, sau khi bữa tiệc kết thúc, Tạ Thanh Phong thấy Cố Nhã ở một mình không an toàn, thế là liền quay lại với chị ấy.

Hai người đều đã uống rượu, tài xế được thuê lại không đến, thế là chỉ có thể tìm một khách sạn ở gần đó.

Khách sạn chỉ còn một phòng, bầu không khí vốn đã mập mờ. Lại có men say trong người, cho nên hai người rất nhanh đã ý loạn tình m3.

“Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.” Chị ấy xoa bụng của mình.

Người đến lễ cưới rất nhiều, nhưng không hề có Nhan Duyệt và Yến Bạch.

“Không phải bảo là mời cả lớp đến sao? Sao hai người kia không đến vậy?” Tôi hiếu kỳ mà hỏi Kỷ Ngôn Thanh.

“Ra nước ngoài rồi.” Anh ấy bình tĩnh nói.

“Hả? Sao lại ra nước ngoài rồi? Nhan Duyệt đi trước, Yến Bạch đuổi theo sau?”

“Sao em lại quan tâm hai người họ vậy chứ?” Anh ấy ném cho tôi một ánh mắt khả nghi.

“Đâu có.” Tôi ho một cái, di dời ánh mắt.

Xem ra mối tình ngược luyến của nam nữ chính còn chưa kết thúc.

Trên bục, Tạ Thanh Phong và Cố Nhã mỉm cười rực rỡ, hai người họ nói lời thề, trao đổi nhẫn cưới, hôn môi đối phương.

Vừa thành kính vừa trang trọng.

Tôi tựa vào vai Kỷ Ngôn Thanh, có chút ngưỡng mộ mà nói: “Chúng ta liệu có lễ cưới không?”

Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, nắm lấy tay của tôi, “Đương nhiên là có.”

24.

Lễ cưới của chúng tôi trong lời anh ấy nói được tổ chức vào bốn tháng sau.

“Đây có nghĩa là em đang mang sao?” Tôi nhìn hai vạch trên chiếc que thử thai, trong lòng vẫn có chút bối rối.

Kỷ Ngôn Thanh duỗi tay xoa cái bụng còn bằng phẳng của tôi, thấp giọng nói: “Dễ mang thai như vậy sao?”

“Ai bảo anh…” Tôi muốn nói lại ngừng, mặt lại đỏ rồi.

Anh ấy vò vò tóc tôi, cười cười nói: “Lỗi của anh.”

“Vậy hiện tại làm thế nào?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Anh ấy không nhịn được mà cong môi, ôm lấy tôi, trán anh ấy vùi vào mái tóc tôi, nhẹ nhàng nói: “Sinh em bé.”

“Nhưng mà em vẫn chưa chuẩn bị tốt mà.”

“Trời cao tặng cho chúng ta món quà, chúng ta giữ lại, được không em?” Anh ấy hôn vào tai tôi.

Nửa đêm, tôi không ngủ được, anh ấy cũng không ngủ được.

Tôi vuốt vuốt lông mi của anh ấy, hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ, chúng ta sẽ có một gia đình.”

“Anh chưa từng nghĩ đến, anh cũng sẽ có một gia đình.” Bàn tay anh ấy phủ lên bụng tôi, giọng nói dịu dàng đến khó tin.

25.

Trước hôn lễ vài ngày, chị Nhã Nhã mang theo bụng lớn đến hỏi tôi: “Không phải hai người còn nhiều thời gian sao? Sao phải làm vội vậy?”

Tôi học theo dáng vẻ cười mà không đáp của chị ấy lúc trước, cầm lấy tay chị ấy, đặt lên bụng của tôi, sáp tới bên tai chị ấy mà thì thầm: “Bởi vì, nơi này có một sinh mệnh nhỏ.”

Chị ấy ngây ra một lát, sau đó trên môi lập tức lộ ra nụ cười. Tôi cũng cong môi, mỉm cười nhìn chị ấy.

Ở phía bên ngoài, Kỷ ngôn Thanh đang đưa theo người bố trí hội trường lễ cưới.

Công ty anh ấy kiếm được nhiều tiền, chúng tôi lại chuyển nhà một lần nữa.

Một biệt thự ở lưng núi, không khí trong lành, cỏ xanh tươi mát. Ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá mà chiếu lên khuôn mặt của anh ấy. Anh ấy cẩn thận trải thảm đỏ, đặt những bông hoa hồng trắng đang nở rộ ở bên mép.

Ngọn gió đầu xuân mang theo khí lạnh, trên cây mọc ra những chiếc lá mới màu xanh nhạt.

Đúng lúc anh ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt chạm nhau giữa không trung.

Tôi chỉ vào bụng, mỉm cười làm khẩu hình miệng, “Nó đang đạp em đó.”

Anh ấy ngây một lát, sau đó khóe môi cong lên, nụ cười tươi hiện lên trên khuôn mặt.

Vào mùa mà vạn vật sinh sôi, câu chuyện của chúng tôi và sinh mệnh bé bỏng này đang dần dần hé mở.

(Hết)