Cửa Cung Hoan

Chương 20: Nàng không sợ sao?




Triệu Nguyên Cấp lâm vào trầm tư.

Thì ra không phải tất cả nữ tử đều tham phú quý, vì yêu mà đấu đá nhau, tâm cơ thâm trầm.

Còn có người như thế này.

''Vậy lúc nàng mới tiến cung, hẳn là bị dọa sợ'' hắn nhìn núi xanh phía xa.

''Đúng vậy, thiếp bị hù chết khiếp, lúc học quy củ roi trong tay các cô cô dài như vậy, mỗi ngày đều bị đánh thì có thể không sợ sao?'' Diệp tư Nhàn nổi hết da gà.

''Vậy nàng...có sợ trẫm không?''

''Hả?'' Người nào đó nước miếng văng tung tóe bỗng dừng lại,nhìn vị Đế vương bên cạnh, gò má của hắn góc cạnh rõ ràng, cho dù thần thái bình thản cũng không mất uy nghiêm.

''Ừm...Lần đầu tiên thị tẩm thì rất sợ, nhưng người lại sai người làm điểm tâm cho thiếp, sau đó lúc bị Quý phi nương nương mời đi, người còn sai người đưa thiếp về, không bỏ mặc thiếp''

''Lúc đó thiếp cảm thấy, Hoàng thượng người mặc dù là thống trị thiên hạ, nhưng cũng là người bình thường''

''Nam tử bình thường còn biết thương vợ, nghĩ tới người nhất định còn tốt hơn nam tử bình thường gấp trăm lần, thiếp cũng không sợ nữa''

Diệp Tư Nhàn không tim không phổi nói một tràng dài, cuối cùng còn cười ngốc.

Triệu Nguyên Cấp chỉ cảm thấy chấn động, không phải là giận mà là kinh ngạc.

Hắn làm Hoàng đế đã mấy năm, đây là lần đầu tiên có nữ nhân dám so sánh hắn với dân thường, còn dám nói hắn là người bình thường.

Nữ nhân này, đến cùng có biết bản thân đang nói cái gì hay không, nàng thật sự không sợ sao?''

''Hoàng thượng, người giận sao?'' Diệp Tư Nhàn cảm thấy sắc mặt Hoàng đế không đúng.

''Phải rồi, thiếp sao lại so sánh người với dân thường, Hoàng thượng thiếp sai rồi, lần sau thiếp nhất định sẽ ghi nhớ'' Diệp Tư Nhàn đúng là thiếu sót.

''Không sao''

Triệu Nguyên Cấp tiêu hóa câu ''người bình thường'' vừa rồi, thần sắc khôi phục một chút.

Nhưng rung động trong lòng càng lúc càng lớn, giống như một viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng vậy, cuộn trào thật lâu không dứt.

Người bình thường, đúng, sao hắn lại không thể là người bình thường.

Cũng bởi vì làm Hoàng đế, hắn phải hi sinh cả chính mình sao?

Tất cả mọi người đều nói với hắn, khuyên can hắn, làm Hoàng đế không thể có tự do, không thể có nữ nhân mà bản thân sủng ái nhất, không thể bị người khác ràng buộc, còn phải lãnh khốc vô tình cao cao tại thượng, phải...

Thế nhưng dựa vào cái gì? Hoàng đế thì không phải là người sao?

...

Chiều hôm đó, Diệp Tư Nhàn trở về từ bãi săn, cả người khí thế bừng bừng.

Nguyên nhân rất đơn giản, Hoàng thượng nói muốn khen thưởng nàng, còn nói muốn gì cũng được.

''Viên Nguyệt ngươi mau giúp ta nghĩ xem, bây giờ ta cần gì nhất? Cơ hội khó có được đó'' nàng kích động ôm ngực.

''Nô tỳ cảm thấy người cần nhất là đổi chỗ ở'' Viên Nguyệt uể oải.

''Tú nữ có mười mấy người thôi, còn nhiều điện trống như vậy, sao lại đưa người tới ở nơi hẻo lánh này, nô tỳ thấy không công bằng.

''Cẩm Tú Hiên rất tốt mà, không phải ta đã dọn dẹp rồi sao? Rất thanh tịnh nữa, không cần đổi, nghĩ lại chút đi nghĩ lại chút'' Diệp Tư Nhàn khẳng định không muốn đổi.

''Vậy...để Nội vụ phủ bố trí cho chúng ta đi, bỏ hết đồ dùng trong cung, đổi hết thành cái mới''

''Vậy cũng không được'' Diệp Tư Nhàn chém đinh chặt sắt.

''Đều là ta tự tay sửa chữa, dùng mấy tháng nay ta cũng quen rồi, đổi cái mới không quen''

''Vậy để Hoàng thượng thưởng cho người vài bộ y phục đẹp đi'' Viên Nguyệt không nói nổi gia chủ của mình.

''Y phục xinh đẹp thì có gì tốt, Dung phi nương nương thưởng cho vải vóc ta cũng đâu có dùng, nghe nói vải tốt đáng giá bạch kim đó, chậc chậc, tạo nghiệp''

Viên Nguyệt: ''...''

''Thực sự không được, vậy để Ngự thiện phòng làm cho người thêm mấy món ngon hơn đi''

''A cái này được, cái này mới thực dụng, quả nhiên vẫn là Viên Nguyệt hiểu ta nhất'' người nào đó nói năng mê sảng.

Viên Nguyệt dở khóc dở cười.

Có loại chủ tử này hay sao?

Ngày thứ ba lên xe ngựa trở về.

Diệp Tư Nhàn trịnh trọng nói ra yêu cầu của mình.

Triệu Nguyên Cấp nghe xong suýt phun hết trà trong miệng ra.

''Nàng chắc chưa?''

Không phải vinh hoa phú quý, cũng không phải ban quan to lộc hậu cho nhà mẹ đẻ, càng không muốn địa vị, vẻn vẹn chỉ là muốn có thêm vài món ăn.

''Đương nhiên là chắc'' Diệp Tư Nhàn trịnh trọng gật đầu.

''Hoàng thượng người không biết đâu, địa vị của thần thiếp thấp, cái này không được ăn cái kia không được ăn, thật sự uất ức lắm''

Triệu Nguyên Cấp tao nhã lau khóe môi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt như suối của nàng.

''Được, một lời đã định''

''Đa tạ Hoàng thượng''

...

Lúc nghỉ ngơi giữa chặng đường, Triệu Nguyên Cấp đổi xe lên ngựa.

Gió cuối thu thổi lên mặt, không hoàn toàn lạnh buốt như trước, mà còn ấm áp dễ chịu, cực kỳ giống tâm tình vui vẻ của hắn.

''Hoàng thượng?'' Phùng An Hoài cẩn thận đi đến.

''Người không ở trong xe, Diệp thải nữ một mình ở trong đó đi theo sợ không hợp quy củ''

''Cút!'' Triệu Nguyên Cấp mỉm cười quét mắt nhìn hắn.

Phùng An Hoài mặt mày xám xịt lăn đến xe ngựa vải xanh ở phía sau Hoàng đế, còn chưa kịp tỉnh hồn.

''Tâm tư của Hoàng thượng, càng ngày càng khó đoán.''

''Sư phụ, người lo nhiều quá rồi, Diệp thải nữ hai ngày nay được sủng ái người không thấy sao?'' tiểu đồ đệ khuyên.

''Trước kia có nhiều người được sủng ái, Hoàng thượng cũng đâu có như vậy'' Phùng An Hoài trợn mắt nhìn đồ đệ.

''Cũng đúng''

Trong xe ngựa vải xanh, người người lâm vào trầm tư.

Diệp thải nữ thật bản lĩnh, nàn ta là một nha đầu từ nông thôn, thế mà lọt được vào mắt Hoàng thượng.

...

Trở lại Cẩm Tú Hiên đã là buổi chiều.

Ở trên xe ngựa ngủ một giấc, lúc này cũng không buồn ngủ nữa.

Nghĩ đến từ bây giờ trở đi đồ ăn đem tới cho nàng sẽ cải thiện lớn, Diệp Tư Nhàn cảm thấy tâm tình như bay lên.

''Tiểu chủ, người cũng quá dễ thỏa mãn rồi, mấy món ăn thôi mà, cũng không phải phong người thành Tài tử''

''Hửm? Ngươi không nói ta cũng không nhớ, nếu ta bảo Hoàng thượng phong ta làm Tài tử, có phải là Hoàng thượng cũng sẽ chấp nhận không?'' con mắt Diệp Tư Nhàn lé sáng như sao, sao nàng lại không nghĩ tới chuyện này.

''Đã nói là người không có chí cầu tiến mà!'' Viên Nguyệt trêu chọc.

''Lần sau, lần sau ta nhất định sẽ nhớ''

''Nếu ta làm Tài tử thì sẽ ngàng hàng với Tôn tài tử, để xem sau này nàng ta làm sao khi dễ được ta''

Người nào đó ngồi phịch trên giường mềm, mơ tới bữa tối thơm ngon, cũng không biết khi nào mới có thể thăng lên vị trí Tài tử.

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có mấy tiểu thái giám, do Phùng An Hoài dẫn đầu.

''Chúc mừng Diệp tiểu chủ, mời ngài tiếp chỉ?'' Phùng An Hoài dẫn theo hai tiểu thái giám, vẻ mặt khách khí.

Diệp Tư Nhàn chưa từng nhận thánh chỉ, may mà có Viên Nguyệt kéo nàng nhấn xuống đất.

Phùng An hoài độc một đoạn văn thật dài, nàng nghe như lọt vào sương mù, sửng sốt tới một câu nghe cũng không hiểu, nhưng câu nói sau cùng thì nàng nghe được ''tấn vị Bát phẩm Tài tử''

''Diệp tài tử, còn không mau tiếp chỉ tạ ơn?''

''Đa tạ Hoàng thượng, thần thiếp lĩnh chỉ'' Diệp Tư Nhàn kích động dập đầu.

Phùng An Hoài hài lòng gật đầu, dẫn người rời đi.

Diệp Tư Nhàn đứng lên mở thánh chỉ trong tay ra, kích động đến tim đập rộn ràng.

''Ngươi nói xem, ông trời quá tốt với ta rồi''

'' Không phải ông trời, mà là Hoàng thượng'' Viên Nguyệt khóc không ra nước mắt, tiểu chủ nhà nàng sao lại không giống ai vậy chứ.