Cửa Cung Hoan

Chương 182: Ý chí sống sót không cao




Lúc tin tức truyền đến Trữ Tú Cung, Triệu Nguyên Cấp đang bồi Diệp Tư Nhàn dùng bữa tối.

''Hoàng thượng, người nên đi xem đi, Lục Vương gia lần trước bị thương không nhẹ đâu'' Diệp Tư Nhàn rất lo lắng.

Triệu Nguyên Cấp nghĩ nghĩ, phân phí người đi lấy áo choàng cho hắn.

''Nhàn Nhàn, trẫm sẽ mau chóng trở về''

''Trời tối đường trơn, người đi đường nhất định phải cẩn thận''

Triệu Nguyên Cấp đứng lên, tha thiết nhìn nàng một lát, dịu dàng giúp nàng vuốt tóc rơi trên trán.

''Nếu trẫm về muộn, sẽ không tới, nàng tự mình nghỉ ngơi nhé''

''Được, Hoàng thượng người yên tâm'' Diệp Tư Nhàn hiểu chuyện hơn nhiều so với lúc vừa tiến cung.

Thấy bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo lại lo lắng của tiểu phi tần, trong lòng Triệu Nguyên Cấp mềm nhũn, hôn một cái lên trán nàng, quay người rời đi.

...

Trong Hà Phong Viên, tổng cộng có ba thái y chẩn trị cho Triệu Nguyên Cấp.

Bọn họ quỳ gối bên giường Lục Vương gia, có bắt mạch, có ghim châm, có tự tay cầm rượu mạnh giúp y lau vết thương.

Trọn vẹn bận hơn nửa ngày, cuối cùng mới kéo được Lục Vương gia từ trong tay tử thần trở về, mùa đông thời tiết khắc nghiệt, mọi người mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.

''Thời khắc hung hiểm nhất đã vượt qua, sao lúc này Vương gia lại hôn mê?''

''Đúng vậy đó! Lúc trước mũi tên này xuyên thẳng qua thân thể, cho dù không làm bị thương chỗ hiểm cũng đả thương nội tạng, Vương gia đều vượt qua hết, lúc này đột nhiên ngã xuống...?''

''Nghi ngờ lớn nhất chính là trên người Vương gia hình như có một luồng hàn khí vô cùng lớn tích tụ trong người, nhưng mạch tượng cũng không phải cảm lạnh.''

Ba vị thái y suy đoán trong tình trạng kiệt sức, hai đầu lông mày tràn đầy lo lắng.

Triệu Nguyên Cấp trang bị nhẹ nhàng xuất cung, chỉ dẫn theo Phùng An Hoài và một tiểu đội Ngự lâm quân mặc thường phục.

Hắn xuống ngựa sải bước thẳng đến Hà Phong Viên, lúc tiến vào cửa phòng sưởi ở tiền viện, vừa vặn nghe thấy nghi vấn của ba thái y.

Nói có hàn khí gì đó, còn nói không phải là lạnh.

''Đó là cái gì?'' hắn tự mình đẩy cửa ra sải bước tiến tới.

Các thái y giật nảy mình, đợi thấy rõ người tới là Hoàng đế lại vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Triệu Nguyên Cấp tiện tay cởϊ áσ choàng ném trên ghế, cất bước đi đến bên giường, cau mày nhìn người đang hôn mê sâu.

''Sốt cao đã hạ nhiệt chưa? Khi nào đệ ấy có thể tỉnh''

Ba vị thái y quỳ trên đất nơm nớp lo sợ: ''Vi thần...không dám khẳng định''

''Không dám khẳng định là có ý gì? Tổn thương của Lục đệ không phải là đã tốt lên sao?'' Triệu Nguyên Cấp xoay người sắc mặt âm trầm.

Các thái y đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc có một thái y già để chòm râu dê run rẩy mở miệng.

''Hoàng thượng, theo vi thần thấy, thân thể Lục Vương gia đã không có gì đáng ngại, nhưng tựa như ý chí sống sót của Vương gia không mạnh, hoặc là, Vương gia bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ?''

Thái y khiến Triệu Nguyên Cấp lâm vào trầm tư.

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ngoại trừ Thái hậu có ghé qua một chuyến, còn có thể có kích thì gì nữa.

Thái hậu là mẫu thân thân sinh của y, cũng không thể ngay cả con ruột của mình cũng muốn hại, nhưng ngoại trừ Thái hậu, hắn cũng thực sự không nghĩ ra còn gì có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

''Trước mắt cứ mặc kệ cái khác, bất kể các ngươi dùng phương pháp gì, phải chữa khỏi cho Lục đệ!''

Triệu Nguyên Cấp vội đến độ đi tới đi lui trong phòng.

Các thái y bị dọa phát sợ, đành phải cuống quít dập đầu biểu thị nhất định sẽ hết sức trị liệu, xin Hoàng thượng yên tâm.

''Trẫm giao Lục đệ cho các ngươi, nếu như đệ ấy có chút sai sót nào, các ngươi đưa đầu tới gặp trẫm!''

Triệu Nguyên Cấp sải bước rời đi, các thái y toát mồ hôi quỳ trên đất, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, chuyện của Hoàng gia, sao lại không hiểu nỗi như vậy chứ!

...

Tháng mười một âm lịch rơi mấy trận tuyết lớn, trời càng ngày càng lạnh, trên mái hiên trong cung tảng băng treo ngược dài chừng hơn một thước.

Bụng của Diệp Tư Nhàn lại lớn hơn một vòng, nhất là bên ngoài tuyết rơi đường trơn, nàng ngay cả cửa cũng không dám bước ra.

Chiều hôm đó, thấy trời quang mây tạnh, nàng thực sự nhịn không nổi, lôi kéo Viên Nguyệt và Xảo Yến đến Trường Ninh Cung sát vách.

Tiến vào cửa cung, chỉ thấy Tố phi đang đắp người tuyết trong sân cùng Đại công chúa.

Tuyết cầu tròn vo sạch sẽ xinh đẹp, chồng chất một lớn một nhỏ tròn tròn vô cùng đáng yêu, tiểu Công chúa đang cầm thuốc màu điểm vào đầu ngón tay vẽ mắt cho người tuyết.

Tố phi cười khẽ ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng tiến tới phụ một tay.

Hai mẹ con líu ríu cười đùa, trong viện vô cùng náo nhiệt.

''Được ha, bên ngoài lạnh, mọi người lại ở đây náo nhiệt'' Diệp Tư Nhàn động lòng muốn lên phía trước nhìn.

Tố phi lại ngăn cản nàng.

''Không được! Xung quanh người tuyết đều là băng, muội không đi được, thực sự muốn xem thì cho người bày một cái ghế dưới hiên đi, cho muội yên ổn ngồi xem''

''Vậy thì rất vô vị, Giang Nam chúng ta hiếm khi thấy tuyết, sau này tới Kinh thành cũng không phải lúc nào cũng có tâm trạng, hiếm khi được một hôm cao hứng như hôm nay''

Diệp Tư Nhàn bĩu môi, nhưng chân vẫn nghe lời đi tới dưới hiên.

''Vậy muội cứ xem chúng ta vui vẻ một lát!'' Tố phi hiếm khi cười vui như vậy.

Nàng cẩn thận cho người lấy ghế, trải lên một tấm nệm dày, lại tăng thêm lò sưởi tay chân và chậu than, sấy khô không khí xung quanh đến mức hơi nóng, sợ nàng nhiễm dù chỉ chút xíu lạnh.

''Lúc này muội là hai người, không thể giống như đứa trẻ, mọi chuyện đều phải cẩn thận'' Tố phi tha thiết dặn dò.

Lời còn chưa dứt, Đại công chúa cười hi hi gọi mẫu phi tới xem nàng vẽ mắt của người tuyết.

Tố phi nghe thấy nữ nhi gọi, không kịp đợi dùng tấm thảm thật dày bọc Diệp Tư Nhàn lại cực kỳ chặt, mới nhấc mép váy lên vội vàng rời đi.

''Đâu nào? Ta xem thử Di An vẽ có đẹp không nào?''

Giọng nói của nàng dịu dàng ghé vào bên cạnh nữ nhi, cẩn thận hướng dẫn sửa chữa, mẫu nữ hai người trên mặt dào dạt hạnh phúc không thể che lấp.

Cảnh tượng này chỉ sợ ngay cả mẫu nữ thân sinh cũng khó có được.

''Tỷ tỷ dạy Công chúa thật khéo'' Diệp Tư Nhàn hâm mộ từ đáy lòng.

''Nếu ta sinh một tiểu Công chúa, cũng muốn nàng đến bái tỷ làm thầy được không? Cầm kỳ thư họa học cái nào cũng tốt.

''Đừng có nói bậy, muội nhất định sẽ sinh tiểu Hoàng tử''

Tố phi dùng khăn lụa giúp nữ nhi lau mồ hôi, cười khẽ quay đầu nói.

Diệp Tư Nhàn lại cười khổ vuốt bụng: ''Ta lại thật lòng hy vọng là nữ nhi, tỷ tỷ''

Tiểu công chúa chơi đến mệt mỏi, tay nhỏ cũng cóng đến đỏ bừng, mỏi mệt đến mí mắt cũng sụp xuống.

Bé con sáu tuổi dụi mắt thi lễ với mẫu phi, lại chậm rãi đến chỗ Diệp Tư Nhàn dưới hiên thi lễ.

''Diệp nương nương, Di An muốn đi nghỉ ngơi, thỉnh nương nương ngồi chơi vui vẻ''

''Di An ngoan quá, mau đi đi''

Diệp Tư Nhàn dùng tay che lỗ tai tiểu nha đầu, cưng chiều vuốt tóc nàng.

Tiểu công chúa ngoan ngoãn cọ cọ, quay người đi theo nhũ mẫu rời đi.

Tố phi và Diệp Tư Nhàn trở về nội thất ấm áp dễ chịu, ngồi trên giường ấm bên cửa sổ, uống trà thơm nóng hổi, chậm rãi ung dung bày bàn cờ.

''Muội muội, muội đang mang thai, phải đặc biệt cẩn thận mới được, mấy hôm trước ta nghe Nghênh Thư nói trông thấy Chiêu Duyệt lén lút qua lại với người của Chiêu Dương Cung, không biết là định làm gì?''

''Chiêu Duyệt của hồi môn của Hoa phương nghi?'' Diệp Tư Nhàn buồn bực.

Tố phi gật gật đầu, thở dài một hơi.

''Tháng ngày trong cung tịch mịch, Hoa phương nghi lại đang vào tuổi mười tám rực rỡ, nàng ta là tiểu thư khuê các xinh đẹp kiêu ngạo như vậy, làm sao tình nguyện ở trong cung chịu đựng tịch mịch?''

Diệp Tư Nhàn cầm quân cờ cả buổi không đánh xuống, trái lại nâng cằm lên lâm vào trầm tư.

''Nếu nàng ta thật sự có bản lĩnh câu dẫn Hoàng thượng đi, ta sẽ không nói lời nào, nhưng nếu là nàng ta không có bản lĩnh còn thích giở trò, vậy đừng trách ta''