Cửa Cung Hoan

Chương 161: Chúng ái khanh, đã lâu không gặp




Ông ta hưởng thụ nheo mắt lại, lại bỗng nhiên mở ra.

''Người đâu! Mở Ngọ môn ra, chúng ta tiến cung!''

''Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!'' sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hò hét rần trời.

Huệ Vương hăng hái phóng tới cửa cung.

Nhưng ông ta không phát hiện, sau lưng ông ta chỉ có mấy vị phó tướng bên cạnh, đại quân phía sau thậm chí động cũng không động, quá khác với thường ngày.

''Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!'' các tướng sĩ tiếp tục vung tay hô to.

Ngọ môn từ từ mở ra, người mặc long bào vàng sáng đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Ánh sáng nóng bỏng của nắng gắt bên ngoài chiếu rọi lên long bào, sáng ngời khiến người ra không mở nổi mắt, Huệ Vương dùng tay che trên trán híp mắt nhìn hồi lâu mới cực kỳ hoảng sợ.

''Tiểu Hoàng đế?''

Tướng sĩ sau lưng rầm rầm quỳ xuống, hô vạn tuế, đất rung núi chuyển, thanh âm kia như một đợt sóng lớn, gần như trong nháy mắt bao phủ lấy Huệ Vương.

''Vương gia? Chuyện này...đây là sao?'' Các phó tướng sợ đến tè ra quần ngã xuống từ trên ngựa, nằm rạp trên đất đủ kiểu hoảng sợ.

Huệ Vương cứng người leo xuống ngựa, không dám tin đi về phía trước mấy trước, mãi đến khi...hoàn toàn thấy rõ mặt Triệu Nguyên Cấp.

Là Triệu Nguyên Cấp, không phải Triệu Nguyên Triệt.

''Cẩu Hoàng đế, không phải ngươi đã rơi xuống vực rồi sao?'' Huệ Vương gia vô cùng tức giận, có cảm giác bị chơi xỏ.

Triệu Nguyên Cấp không nhanh không chậm bước ra cửa cung, ở trên cao liếc xuống ông ta bằng nửa con mắt.

''Nếu trẫm không ngã xuống núi, Vương thúc làm sao dám trắng trợn ức hiếp bách tính của trẫm?!''

Cái chữ 'trẫm' kia, giống một mũi tên, ổn định chính xác đâm thủng tim Huệ Vương, ông ta như bị điên cầm đao vọt tới trước mặt Triệu Nguyên Cấp, muốn một đao kết liễu hắn.

Tiếc là còn chưa tiếp cận được Đế vương, đã bị Ngự lâm quân đè xuống trên đất, trói chặt như buộc bánh chưng.

''Không! Không thể nào! Triệu Nguyên Cấp, tiểu súc sinh người dám đại bất kính với bổn Vương như vậy!''

Còn kém một bước, còn kém một bước cuối cùng, Hoàng vị kia gần như dễ như trở bàn tay, đáng tiếc cuối cùng ông ta thua ngay dưới bậc thang Ngọ môn.

Chẳng lẽ đời này của ông ta cứ vậy chấm dứt?

Ông ta cũng chỉ xứng quỳ gối dưới bậc thang, ngước nhìn tên tiểu súc sinh kia có được thiên hạ sao?

''Không!''

Huệ Vương ngửa mặt lên trời thở dài, Triệu Nguyên Cấp lại cười nhạt, lúc này hạ chỉ.

''Huệ Vương ý đồ mưu phản, không nhìn an nguy của bách tính, phế bỏ Vương vị giam vào thiên lao, con cái giáng thành tiện tịch, lưu vong tới Lĩnh Nam làm khổ dịch, tất cả thuộc hạ giao cho Hình bộ nhận việc luận tội, khâm thử!''

Tiếng Hoàng đế vừa dứt, lập tức có Ngự lâm quân giam hết Huệ Vương và mấy tên thuộc hạ tâm phúc, giải vào thiên lao.

Về phần mười vạn đại quân sau lưng...Triệu Nguyên Cấp vung tay lên.

''Chúng tướng sĩ từng người đều trung thành tuyệt đối! Mỗi người thưởng ba tháng quân lương, cho phép hồi hương thăm người thân, ngoài ra...''

''Tất cả người ngoại tộc bị bắt làm tù binh, cấp cho thưởng ngân gấp hai lần, đặc xá tự do, cho phép trở về cố hướng, kế tục có nguyện ý cùng hợp tác với Đại Cảnh triều, trẫm rộng mở biên giới hoan nghênh các ngươi''

Nói đến mức khiến tam quân tướng sĩ rất cảm động.

Bọn hắn quỳ xuống hô vạn tuế đất rung núi chuyển, chấn thiên động địa.

Sắp xếp tất cả mọi thứ ổn thỏa, tuần phòng Kinh thành và Ngự lâm quân trong cung cũng đều khôi phục.

Triệu Nguyên Cấp lui về Chiêu Dương Cung, hai mắt ửng đỏ đi vào trước mặt Triệu Nguyên Triệt.

Thay Thái hậu chặn một tiễn, bị cung tiễn đâm qua người giờ phút này bất tỉnh nhân sự, các thái y đầu đầy mồ hôi lạnh, thay y phục, bó thuốc.

Thái hậu canh giữ bên cạnh khóc chết đi sống lại, Triệu Nguyên Cấp lặng lẽ phân phó cung nhân.

''Thái hậu quá đau lòng, đưa bà ấy về Ninh Thọ Cung đi, không có mệnh lệnh của trẫm, không ai được tới thăm!''

''Hoàng đế, ngươi dám giam lỏng ai gia??'' Thái hậu sụp đổ.

Nhi tử là thay hắn chết.

Không ngờ âm mưu lần này không diệt trừ được Triệu Nguyên Cấp, ngược lại hại con mình, một tiễn này hung hăng đâm xuyên qua thân thể, nhi tử còn tỉnh lại được không?

Nếu như vẫn chưa tỉnh lại, bà chẳng phải là sai lầm lớn sao!

''Thái hậu nói quá lời, trẫm luôn luôn hiếu thuận, làm sao dám giam lỏng người? Chỉ là thân thể người suy yếu cần tĩnh dưỡng, trẫm không thể không đưa người về!''

Phân phó xong hắn vung tay lên, lập tức có cung nhân mời Thái hậu đi.

Trong phòng cuối cùng an tĩnh lại, Triệu Nguyên Cấp an vị bên ngoài vừa uống trà vừa chờ.

Cứ vậy chờ từ sáng đến tối, lại từ tối đến hừng đông, hắn cứ vậy không nhanh không chậm ngồi, thỉnh thoảng nhấp ngụm trà.

Các thái y trắng đêm bận rộn.

Rốt cuộc khi trời sắp sáng, các thái y quỳ trên đất nhẹ nhàng thở phào.

''Hoàng thượng, cuối cùng cũng bảo vệ được mạng của Lục Vương gia, nhưng mới vừa nhổ xong tiễn, Vương gia mất máu quá nhiều, vết thương lại quá sâu, thậm chí lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương, một thời gian dài kế tiếp ngài ấy phải nằm yên trên giường.''

Triệu Nguyên Cấp há miệng ực mạnh một ngụm trà, nắm lấy chén trà trong tay bóp nát.

''Vậy thì cứ nằm yên trên giường, cần thuốc gì thì các ngươi cứ mở miệng, chỉ cần nó muốn, chỉ cần ta có!''

''Đa tạ Hoàng thượng!''

Triệu Nguyên Cấp rời khỏi Thiên Điện, trở lại Ngự thư phòng.

Mấy ngày qua rời khỏi, tấu chương trên ngự án đã xếp cao chồng chất, hắn tiện tay lật ra mấy quyển, nhưng một chữ cũng không nhìn vào.

Đang lúc bực bội vô cùng, Phùng An Hoài bỗng nhiên truyền lời, nói Công chúa Trát Lê kia cầu kiến.

''Còn để nàng ta ở đó làm gì? Cho nàng ta vào!''

''Dạ!''

Phùng An Hoài nhanh chóng đưa Ô Lệ Na đến trước mặt Hoàng đế trong Ngự thư phòng.

Còn Ô Lệ Na lần này đến cũng không phải để lôi kéo làm quen, nàng quỳ trên đất đi thẳng vào vấn đề.

''Hoàng thượng, xin cho ta chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Lục Vương gia, y là ân nhân cứu mạng của ta, đúng lúc bên cạnh y cần người chăm sóc, xin cho ta đến!''

''Ngươi chắc chứ?''

Triệu Nguyên Cấp từ trước đến nay luôn cẩn thận với đệ đệ, hắn không quá tin tưởng một người ngoại tộc.

Nhưng Ô Lệ Na lại kiên định: ''Bộ tộc của ta cũng đã mất, ta nguyện ở lại bên cạnh Lục Vương gia chăm sóc thân thể y, báo đáp ân tình của y, xin Hoàng đế cho phép!''

Triệu Nguyên Cấp suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng gật đầu.

''Nếu như ngươi dám giở trò gì, trẫm không ngại tàn sát sạch sẽ bộ tộc của ngươi!''

Giải tán toàn bộ người ngoại tộc trong đại quân, tộc Trát Lê cũng nhất định sẽ có người trở về lập quốc, Ô Lệ Na là Công chúa, nàng nhất định có trách nhiệm.

Chỉ mong...nàng thật chỉ là vì báo đáp ân tình.

Sau khi Ô Lệ Na rời đi, Triệu Nguyên Cấp phân phó Phùng An Hoài.

''Tới Nội vụ phủ và Thái y viện, tìm cung nhân đắc lực và y đồng dược đồng đến Lục Vương phủ canh chừng cho thật kỹ!''

Phùng An Hoài nhanh chóng đáp ứng, chỉ là còn chút buồn bực.

''Hoàng thượng, nô tài nghĩ mãi mà không rõ, tại sao người biết Trát Lê bộ có khả năng chấn hưng bộ lạc lần nữa, tại sao còn phải giữ lại Công chúa của bọn họ?''

''Trẫm còn không phải là sợ....ngăn cản nhân duyên của tiểu tử này sao''

Một Vương gia của Đại Cảnh triều, một người là Công chúa dị tộc, có lẽ thật sẽ phát sinh chút gì đó, cũng khó nói.

Đệ đệ của hắn, sau này chỉ có mình quan tâm.

...

Huệ Vương vào thiên lao, Thái hậu bị giam lỏng, mười vạn đại quân đóng giữ Kinh thành hoặc là khen thưởng hoặc là hồi hương.

Mây đen dày đặc bao phủ Kinh thành trống không cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán.

Lúc Triệu Nguyên Cấp lần nữa vào triều, ở trên cao nhìn xuống văn võ bá quan, đột nhiên cười.

''Chúng ái khanh, đã lâu không gặp!''