Cửa Cung Hoan

Chương 126: Dời cung




Nhắc tới chuyện Diệp Tư Nhàn đột nhiên tăng liên tục hai cấp, trực tiếp từ Quý nhân tấn vị thành Tiệp dư.

Cung nhân của Cẩm Tú Hiên trên dưới quỳ đầy trên đất.

''Nô tỳ nô tài chúc mừng Tiệp dư tiểu chủ, chúc tiểu chủ thịnh sủng không ngừng, vinh hoa phú quý''

Muốn mấy nô tài quỳ trên đất, ngoại trừ ba người Tiểu Tần Tử, Viên Nguyệt và Xảo Yến ra, còn lại không phải hầu hạ bên cạnh, nàng cũng không quen mặt lắm, nhưng vẫn cười nhẹ cho các nàng đứng dậy.

''Viên Nguyệt, thưởng!''

''Dạ!''

Viên Nguyệt lấy hầu bao đã chuẩn bị sẵn ra, ban thưởng cho từng người, đám người lại đồng loạt tạ ơn.

Ánh mắt Diệp Tư Nhàn đảo qua gương mặt vui mừng của từng người, đột nhiên trầm giọng, ngồi ngay ngắn.

''Nếu các ngươi đã biết ta thăng nhiệm Tứ phẩm Tiệp dư, chắc hẳn cũng biết tin tức chúng ta phải dời cung''

''Cẩm Tú Hiên tuy tốt, nhưng nơi này dù sao cũng là cung điện cũ phải tu chỉnh từng chỗ một, rất nhiều chỗ lâu năm rồi không tu sửa, mùa đông lò sưởi thoát hơi, mùa hè không ngăn được muỗi, các ngươi luôn hầu hạ ta ở đây cũng chịu nhiều ủy khuất''

Lời còn chưa dứt, các cung nhân cuống quít dập đầu.

''Tiểu chủ khách khí rồi, chúng nô tỳ nguyện cùng tiểu chủ đồng cam cộng khổ''

''Đồng cam cộng khổ?'' Diệp Tư Nhàn cười nhạt, bưng trà thơm trong tay lên nhấp một miếng.

''Thế này đi, sau này dời đến Trữ Tú Cung, Viên Nguyệt đảm nhiệm Nhất phẩm Chưởng sự cung nữ, Tiểu Tần Tử là Nhất phẩm Thủ lĩnh thái giám, nếu các ngươi vẫn sẵn lòng đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi, nếu không bằng lòng, chờ Nội vụ phủ đưa người mới tới, ta có thể đổi trả các ngươi lại, còn thưởng thêm năm mươi lượng bạc, chúng ta đã gặp gỡ thì cũng có lúc chia tay''

''Vậy có ai sẵn lòng không?'' Diệp Tư Nhàn liếc nhìn một vòng.

Người bên dưới đều đồng loạt dập đầu, nói vẫn nguyện ý đi theo tiểu chủ, , không chịu trở về Nội vụ phủ.

''Được!''

Diệp Tư Nhàn vuốt vuốt chén trà trong tay, thì thào cười.

''Đây là ta cho các ngươi cơ hội, bây giờ không đi, tự nguyện ở lại, sau này nếu phản bội ta, đến lúc đó ta sẽ không còn khách khi như vậy nữa''

''Mất lòng trước được lòng sau, mọi người không cần để bụng, chỉ cần các ngươi trung thành tuyệt đối, ta có một miếng ăn cũng sẽ không thiếu phần các ngươi''

''Đa tạ tiểu chủ thương cảm''

Mọi người đứng dậy, hành lễ lui xuống.

Diệp Tư Nhàn đứng lên, dẫn theo Viên Nguyệt và Xảo Yến dạo một vòng từ trong ra ngoài Cẩm Tú Hiên, vô cùng xúc động.

''Còn nhớ dáng vẻ lúc chúng ta mới đến không? Trong viện trơ trụi, ngay cả một ngọn cây xanh cũng không khó, bàn ghế trong phòng gãy đổ, chúng ta tới Nội vụ phủ tìm mấy lần, người ta cũng không chịu sửa cho chúng ta''

Diệp Tư Nhàn vừa nói vừa cảm thấy khi đó thật ngốc, điều kiện tồi tàn như vậy, nàng thế mà còn vọng tưởng sẽ sống yên ổn ở đây, cảm thấy mình không đi bắt nạt người khác thì sẽ không có ai đến bắt nạt mình.

''Nếu không phải tiểu chủ được sủng ái, chúng ta không chừng đã bị sỉ nhục đến mức nào rồi'' Viên Nguyệt sao lại không nhớ cho được?

''Cũng không phải, bây giờ ta mới hiểu, mẹ ta từng nói không được chịu ủy khuất là có ý gì?''

Diệp Tư Nhàn mặc váy xòe màu vàng nhạt thêu hoa Bách hợp, trên đầu cái trâm vàng bảo thạch dài tinh xảo xinh đẹp, mỉm cười kéo áo lông chồn trên người lại.

''Ngay tại lúc này ý tứ như vậy, chỉ có giẫm các nàng ta dưới chân ta mới có tư cách nói một câu, chỉ cần ta không bắt nạt ngươi, người khác mới không bắt nạt ta''

Một khi quyền chủ động này nằm trong tay kẻ khác, thì cơ hội để nói chuyện nàng cũng không xứng để có.

''Người nghĩ thông suốt thì tốt rồi, khi đó nô tỳ khuyên người, người còn không thèm nghe'' Viên Nguyệt cười hì hì.

Diệp Tư Nhàn cười lắc đầu: ''Người sống một đời, ai mà chẳng ngốc vài lần, cũng may hiện tại ta đã hiểu rõ''

Hoàng đế tốt với nàng, nàng cũng thích ở bên cạnh Hoàng đế, vậy bên cạnh hắn tốt nhất không được có nữ nhân khác.

Bây giờ không được, không có nghĩa là sau này cũng không được.

Lỡ như sau này có cơ hội, nàng học được bản lĩnh, có thể đều đuổi tất cả nữ nhân khác bên cạnh hắn đi thì sao.

Nàng không phải tiểu thư khuê các gì, cũng không gia quốc tình thâm, dã tâm duy nhất chính là việc này, cho nên nhất định phải cố gắng thực hiện.

''Trước kia không cảm thấy Cẩm Tú Hiên tốt đến mức nào, bây giờ đột nhiên phải dời cung, có chút không nỡ'' Diệp Tư Nhàn cười khổ.

''Cũ không đi, mới sẽ không đến, nô tỳ nghe nói Hoàng thượng hứa cho phép người ở chính điện Trữ Tú Cung, chậc chậc, vinh sủng kiểu này trên dưới cả cung cũng chỉ có người mà thôi'' Viên Nguyệt đầy vẻ mơ ước.

''Ta lén chạy tới đó nhìn qua rồi'' Xảo Yến rất hưng phấn.

''Ngày đó tới Chiêu Dương Cung rước chủ tử về, đi ngang qua Trữ Tú Cung, đúng lúc Hoàng thượng lệnh cho Nội vụ phủ mở cửa lớn quét dọn, ta liền lén lút đi vào xem một chút, chậc chậc''

''So với Trường Ninh Cung của Tố phi nương nương thì còn khí thế hơn nhiều, tiểu chủ người nói xem, một nơi to như vậy, chúng ta có thể trang trí thứ gì thì tốt, nếu không sẽ rất trống trãi....''

Xảo Yến nói, Diệp Tư Nhàn cười khanh khách.

''Đã vào ở thì không lo không có đồ để bày, ngươi thường xuyên đi theo bên cạnh Viên Nguyệt tỷ tỷ mà sao tầm nhìn vẫn nông cạn như vậy''

Xảo Yến còn hơi nhỏ tuổi, luôn được Viên Nguyệt dạy dỗ, ước chừng là không nỡ quản thúc quá nghiêm khắc, nên dạy thành tính tình ngây thơ thật thà như vậy.

''Đi thôi, bên ngoài gió lớn, phải trở về'' Viên Nguyệt dìu tiểu chủ nhà mình.

''Thu xếp đồ đạc cho tốt, đã phải chuyển thì chúng ta phải gọn gàng nhanh nhẹn một chút, ta không thích dây dưa dài dòng'' Diệp Tư Nhàn vừa đi vừa nói.

''Dạ!'' Viên Nguyệt đáp lời.

...

Tháng hai, ngày nhị long ngẩng đầu, ngày hoàng đạo, thích hợp di dời chỗ ở, tiếp nhận hoan hỉ.

Diệp Tư Nhàn chọn ngày này dời cung.

Trữ Tú Cung đã chuẩn bị xong, đồ đạc của Cẩm Tú Hiên cũng đã thu xếp.

Lúc Diệp Tư Nhàn vào cung không mang theo gì, tất cả mọi thứ đều là Nội vụ phủ chuyển tới để bố trí, dời cung tất nhiên cũng không cần nàng động tay.

Đồ mang theo bên người do Viên Nguyệt cầm, còn lại những thứ vụn vặt Tiểu Tần Tử sẽ sắp xếp người thu dọn ổn thỏa.

Sáng sớm dùng qua bữa sáng cuối cùng, Diệp Tư Nhàn đổi cách trang điểm, chọn một bộ váy màu đỏ hoa lựu lộng lẫy, búi tóc thật cao, đeo một bộ trang sức ngọc hồng lựu bằng vàng tinh xảo mà qua tết nàng mới có thể đeo.

Ngắm tới ngắm lui trước gương, Diệp Tư Nhàn hài lòng đứng dậy.

''Hôm nay ngày lành tháng tốt, dời cung phải thật xinh đẹp''

''Đi thôi, Viên Nguyệt, Xảo Yến, xách đồ lên đi, gọi các cung nữ thái giám, chúng ta chính thức xuất phát.

Đây cũng là chuyện vui lớn nhất từ lúc vào cung đến nay.

Nàng dẫn theo hai Nhất đẳng cung nữ là Viên Nguyệt và Xảo Yến, hai Nhị đẳng cung nữ, hai thái giám sai vặt, trịnh trọng xuất phát từ Cẩm Tú Hiên, từng bước đều thận trọng, hướng về Trữ Tú Cung ở phía đông nam.

Sớm có mấy kẻ tò mò ăn không ngồi rồi vây quanh Cẩm Tú Hiên vì muốn xem cảnh này.

''Diệp tiệp dư quả là tốt số''

''Nhìn cách nàng ta ăn mặc xem, làm gì còn dáng vẻ nghèo kiết nữa''

''Đúng đấy, còn không phải đều do Hoàng thượng ban thưởng sao?''

''Nghe nói là ở chính điện của Trữ Tú Cung, trong quy tắc không phải Tam phẩm chủ tử nương nương trở lên mới được ở chính điện, quản lý một cung sao?''

''Các ngươi không phục à? Đi hỏi Hoàng thượng đi?'' có người nhíu mày.

Những người còn lại cũng cảm thấy không cam lòng, thấy không còn gì náo nhiệt để xem, xôn xao rời đi.

Diệp Tư Nhàn từ xa đã thấy mấy thân ảnh lờ mờ rồi, nàng cũng lười vạch trần, đang vững vàng bước về hướng Trữ Tú Cung.

Bỗng nhiên ánh mắt di chuyển, trông thấy Triệu Nguyên Thuần đang đứng ở góc khuất trên đường cung.

Trong lòng Diệp Tư Nhàn vô cùng đau, đứa nhỏ đáng thương này...