Cửa Cung Hoan

Chương 12: Trẫm dạy ngươi




Đêm mười lăm Trung thu, Triệu Nguyên Cấp hiển nhiên sẽ tới cung Tê Phượng.

Đây là quy tắc vốn có từ khi hắn đại hôn đến nay.

Cũng chính bởi vì quy tắc này, Hoàng hậu mới nhận ra bản thân áp đảo tất cả các hậu phi khác.

Các nàng chỉ cần thất sủng thì cả đời cũng không được gặp Hoàng thượng.

''Đã trễ vậy sao còn chép kinh thư''

Sau khi Triệu Nguyên Cấp tắm rửa thay quần áo thấy Hoàng hậu vẫn còn đang ngồi bên bàn viết chữ.

Dáng người nàng ưu nhã, trong đầu bỗng hiện lên mấy chữ vẽ rồng vẽ rắn xiêu vẹo hết sức quỷ dị.

''Thần thiết sẽ thu dọn ngay'' Hoàng hậu vội vàng đặt bút xuống.

Từ khi con trai trưởng Trường Kha của nàng chết yểu, nàng thường xuyên chép kinh văn, chỉ mong con của nàng có thể lên trời sống thật tốt, kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt.

Triệu Nguyên Cấp tất nhiên biết chuyện này, hắn phất tay.

''Nàng muốn viết thì viết đi, vẫn còn sớm'' Nói xong hắn chọn lấy một quyển sách rồi ngồi lên giường.

''Vừa lúc thần thiếp viết xong rồi, Hoàng thượng mệt mỏi cả một ngày cũng nên nghỉ ngơi đi, thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng đi ngủ'' Hoàng hậu thu dọn xong mấy cuốn kinh đứng hầu ở một bên, cẩn thận lấy lòng.

Triệu Nguyên Cấp biết nàng muốn làm gì, nhưng hắn không muốn.

Hắn là Hoàng đế, hậu cung thê thiếp tranh đấu là không thể tránh khỏi, nhưng dòng dõi là ranh giới cuối cùng.

Năm đó Hoàng hậu và Hứa quý phi tranh sủng, mang thai cũng muốn quỳ ở linh tiền, không phải là hắn không ngăn cản.

Nhưng nàng một mực từ chối, nói bản thân thay tiên đế thủ linh là đạo lý hiển nhiên, nói thái y chuẩn bệnh thai của nàng rất khỏe, nhưng sao đó thì sao...

Triệu Nguyên Cấp trầm mặc.

Hắn vốn vô tâm với Hoàng hậu, nên khỏi phải nói tới chuyện tha thứ gì đó.

Nể tình Thái hậu là cô mẫu của nàng, hắn sẽ không phế nàng, cũng sẽ không tỏ thái độ, nhưng cũng sẽ không làm những chuyện vợ chồng với nàng.

''Hoàng thượng'' Hoàng hậu bỗng nhiên quỳ xuống.

''Chuyện năm đó là lỗi của thần thiếp, thần thiếp không nên không nghe theo khuyên can của Hoàng thượng, không để ý bản thân đang mang thai''

''Thần thiếp nếu biết sẽ làm tổn thương thân để, hài tử sẽ không chịu nổi, thần thiếp có chết cũng không đi, mặc dù thiếp thân bất tài, nhưng Kha nhi là do thiếp thân sinh...''

Hoàng hậu khóc nức nở, nàng kiềm chế quá lâu, lâu đến mức mặt nạ hiền lương thục đức trên mặt nàng cũng không tháo xuống được.

''Thần thiếp đã mất đi hài tử, đã bị trừng phạt thắt ruột thắt gan, khổ sở mất con, đau đến không muốn sống nữa rồi Hoàng thượng''

Hoàng hậu khóc ngã xuống đất, toàn bộ cơ thể co lại một chỗ, co dần theo tiếng khóc của nàng.

Triệu Nguyên Cấp vẫn lạnh mặt.

HẮn không hề nghi ngờ sự đau khổ của Hoàng hậu, cũng tin là nàng thật lòng sám hối, nhưng mà, không thấy đã muộn rồi sao?

''Nàng là đang cầu xin trẫm tha thứ cho nàng sao?''

''Trẫm có thể tha thứ cho nàng, nhưng còn Kha nhi thì sao, nó có thể sống lại sao? Nàng đừng quên, Kha nhi là đích tử của trẫm, sao trẫm lại không đau lòng!''

Triệu Nguyên Cấp đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn thân ảnh trên mặt đất, trong mắt không một tia thương sót.

''Sau này nàng tự lo đi, tốt nhất nên an phận thủ thường, nếu không...'' Triệu Nguyên Cấp nhấc chân rời đi.

''Hoàng thượng!''

''Hoàng thượng!''

Trần thị kêu lên từng tiếng, Triệu Nguyên Cấp vẫn không quay đầu, phất tay áo bỏ đi.

Đã nhều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn không kiêng nể mà rời khỏi cung Tê Phượng, ngay cả dáng vẻ ân ái cũng không thèm giả vờ nữa.

Toàn thân Hoàng hậu phát lạnh, mới tết Trung thu thôi mà, sao lại lạnh như vậy?

''Haha, dân gian có câu là dưa hái xanh không ngọt, không phải là như thế này sao, vị trí này, vốn cũng không phải của ta'' Nàng cười, nước mắt rơi như mưa.

''Nương nương, người mau đứng lên, trên đất rất lạnh'' Bọn người Ngọc Đường tiễn Hoàng đế, quá sợ hãi vội vàng tiến lên đỡ.

Hoàng hậu từng bước một xiêu vẹo đụng chỗ này đụng chỗ kia bước tới giường, vuốt ve hoa văn hình long phượng khắc trên đó, nhìn ngắm bày trí tinh xảo trong phòng, chỉ cảm thấy châm biếm.

''Nhiều năm như vậy, vẫn luôn là ta si tâm vọng tưởng'' Lúc trước vọng tưởng gả cho hắn, bây giờ vọng tưởng hòa thuận, vọng tưởng động phòng, vọng tượng có thể lại sinh ra một đứa bé, an ổn làm Đại Cảnh triều Hoàng hậu thê tử của hắn.

Kết quả hết thảy đều chỉ là vọng tưởng mà thôi.

''Ngọc Đường, ta đúng là một trò cười'' Ngọc Đường là cung nữ tâm phúc của Hoàng hậu, cùng Hoàng hậu vào cung.

''Nương nương người đừng suy nghĩ lung tung, Hoàng thượng chỉ là chưa nguôi giận, đây là đích Hoàng tử mà'' Ngọc Đường khuyên.

''Nhưng đã ba năm rồi, hắn đã lạnh nhạt với ta ba năm, còn chưa đủ sao?''

''Nương nương, trước giờ Hoàng thượng ngài ấy luôn nhân hậu, tiểu chủ không được sủng ái nhất hậu cũng cũng không bị bạc đãi, huống chi là người, chờ một chút, chờ Hoàng thượng có thêm vài đứa con nữa, có lẽ sẽ thông suốt''

Hoàng hậu gật gật đầu, yếu ớt ngã xuống giường nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt thấm ướt gối.

...

Trung thu năm nay, Triệu Nguyên Cấp lần đầu tiên nghỉ ở Chiêu Dương điện.

Sáng sớm hôm sau, cung Tê Phượng truyền tới tin tức, Hoàng hậu bệnh cần tịnh dưỡng cần nghỉ ngơi.

Hai chuyện này gộp lại, rất khó để khiến người ta không suy nghĩ miên man.

Chúng phi tần tụ tập đồn thổi có phải lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu cãi nhau, Diệp Tư Nhàn được gọi tới Chiêu Dương Cung.

Phùng An Hoài dẫn theo mấy tiểu thái giám canh ở ngoài điện, sắc mặt chăm chú nhìn nàng, trên mặt viết đầy mấy chữ ''Diệp thải nữ ngươi kiềm chế một chút, tự thu xếp cho ổn thỏa'' Lưng Diệp Tư Nhàn lạnh buốt, nhắm mắt đi vào.

''Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an''

Nàng mặc váy vải ngắn thêu hoa gấm, búi tóc đơn giản thêm một cây trâm bạc mộc mạc, chế tác không mấy tinh xảo, thậm chí có chút thô sơ.

Không hề giống phi tần trước đó tới Ngự thư phòng, Triệu Nguyên Cấp nhịn không được chăm chú nhìn thêm một chút.

''Miễn lễ, đến đây''

Hắn ngoắc gọi Diệp Tư Nhàn tới bên cạnh, để nàng giúp mình mài mực.

''Dạ!'' Diệp Tư Nhàn đầu óc hơi kém, nhưng nàng không ngốc, lúc này nàng hết sức nhu thuận.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cầm thỏi mực, dùng thìa bạc múc một muỗng nhỏ nước sạch rót đầy nghiên mực, chậm rãi bắt đầu mài.

''Rất nhuần nhuyễn'' Triệu Nguyên Cấp lườm nàng một chút, mùi hương thơm nhàn nhạt trên người nàng quấn quanh đầu mũi.

Không phải mùi phấn thơm, túi thơm hay hương liệu, mà là loại hương thơm tươi mát nguyên thủy.

Không hiểu sao tâm tình tốt hơn chút.

''Hồi Hoàng thượng, thần thiếp lúc ở nhà cũng thường thay cha mài mực'' Mặc dù nàng không thích viết chữ, nhưng cha nàng rất thích.

''Ồ?'' Triệu Nguyên Cấp bỗng nhiên câu môi.

''Phụ thân của nàng là người đọc sách, đã vậy thì ái phi viết mấy chữ cho trẫm nhìn xem?''

''Hả?'' Diệp Tư Nhàn hoảng sợ, nàng làm sao mà biết được 'đại tác phẩm' của mình đã sớm bị người ta nhìn, lúc này thấy chột dạ.

''Hoàng thượng, thần thiếp thuở nhỏ không am hiểu viết chữ, cha thiếp cũng đã dạy nhưng vô dụng, sau đó cũng không ép buộc nữa'' Diệp Tư Nhàn gục đầu xuống, có chút hổ thẹn.

Vợ lớn vợ nhỏ của người ta ai ai cũng đều tài hoa hơn người, cầm kỳ thi họa thổi sáo đánh đán hát ca thì từ ca phú, mọi thứ đều biết.

Còn nàng cái gì cũng không biết, đây quả thực là gây trở ngại cho Hoàng thượng.

Nhưng nghĩ lại cũng không phải nàng muốn thành vợ nhỏ của hắn, mà là mẹ con hắn nhất định chọn nàng, gây trở ngại cũng không trách được nàng phải không?

''Không sao, nàng cứ viết đi'' Buồn chán nên Triệu Nguyên Cấp muốn tự tìm thú vui.

Diệp Tư Nhàn không từ chối nữa, bỏ thỏi mực xuống, cầm bút lên, học theo dáng vẻ của hắn chấm chấm mực, thoải mái múa bút.