Cửa Cung Hoan

Chương 115: Được thấy ánh mặt trời




''Hay là các ngươi tới nơi khác tìm xem?'' Tiểu thái giám an ủi nàng.

''Diệp quý nhân từ trước đến nay được sủng ái, nếu lỡ được Hoàng thượng truyền triệu thì sao?''

''Không thể nào, Hoàng thượng truyền triệu tiểu chủ, Viên Nguyệt kiểu gì cũng sẽ trở về mà?'' Xảo Yến vô thức cảm thấy không đúng.

Tiểu thái giám cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nàng.

''Làm phiền công công rồi, ngươi trở về đi, ta lại đi tìm xem''

Xảo Yến tỉnh tỉnh, không nhớ rõ mình ra khỏi Trường Ninh Cung thế nào.

Nàng đứng bên ngoài đường cung trước Trường Ninh Cung, nhìn bốn phía, quay người chạy tới hướng Chiêu Dương Cung

Rốt cục thở hồng hộc tìm tới Chiêu Dương Cung, nơi này cũng đã khóa lại, nhưng dường như trông thấy đèn đuốc ở Chiêu Dương điện còn sáng trưng.

Xảo Yến lôi kéo một tiểu thái giám: ''Làm phiền công công đi thông báo một tiếng, ta tới tìm chủ tử của ta''

Xảo Yến không thường tới, thái giám Chiêu Dương Cung cũng không nhận ra nàng, lúc này hất tay áo ra.

''Ngươi là cung nữ của cung nào, sao lại chạy loạn, tìm người tìm tới chỗ này, cũng không nhìn coi đây là chỗ nào?''

''Cầu công công thông báo, Diệp quý nhân có phải được Hoàng thượng truyền triệu không? Tiểu chủ không có về, mắt thấy trời đã tối rồi, nô tỳ cũng là nhất thời sốt ruột.''

Xảo Yến vừa nói vừa sốt ruột cuống quýt đưa tay lên cổ tháo vòng cổ nhét vào trong tay tiểu thái giám.

''Làm phiền ngài đi thông báo một tiếng, nô tỳ tuyệt đối không dám quấy rầy, chỉ cầu biết được tin tức của tiểu chủ''

Tiểu thái giám không dám nhận đồ bừa bãi, trả lại cho Xảo Yến.

''Nhưng Diệp quý nhân không có ở Chiêu Dương Cung, Hoàng thường cả ngày duyệt tấu chương, bây giờ còn đang thương nghị chuyện quan trọng với Lục Vương gia, Phùng công công đặc biệt căn dặn bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy rầy, ta có bao nhiêu cái mạng mà dám đi thông báo cho ngươi?''

Tiểu thái giám nghe là cung nữ của Diệp quý nhân, thái độ cũng hòa hoãn chút, nhưng vẫn không chịu giúp.

''Vậy cho ta gặp Phùng công công đi, van xin ngài''

Xảo Yến lại đưa vòng bạc qua, tiểu thái giám cũng không dám nhận, chỉ bất đắc dĩ trừng nàng mấy cái.

''Tuyết rơi nặng hạt, ta sắp mốc lên rồi, ngươi đợi ở đây đi!''

Nói xong hùng hổ đi vào.

Không bao lâu Phùng An Hoài đi ra, sắc mặt cũng không tốt.

''Ta nói này Xảo Yến cô nương, lão nô biết Diệp quý nhân được sủng ái, nhưng Hoàng thượng đang thương nghị đại sự, không để ý tới Quý nhân đâu''

Phùng An Hoài cảm thấy ước chừng là Diệp quý nhân đang cầu sủng, nhưng có cầu sủng cũng phải đợi đi.

''Phùng công công, tiểu chủ nhà ta không thấy đâu cả, cầu ngài nghĩ biện pháp thông báo Hoàng thượng!'' Xảo Yến quỳ bịch xuống.

Phùng An Hoài cả kinh lui về sau mấy bước, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

''Diệp quý nhân thường ngày rất hiểu chuyện, hôm nay sao nhất định phải nháo gặp Hoàng thượng? Đã nói là Hoàng thượng đang thương nghị quốc sự!''

''Công công!''

Xảo Yến đập đầu liên tục: ''Tiểu chủ nhà ta thật sự không tìm thấy, cầu ngài mau chóng thông báo cho Hoàng thượng!''

Phùng An Hoài sửng sốt một lúc, lắc đầu cười bất đắc dĩ lại khinh thường.

''Được!''

''Ngươi nói tiểu chủ nhà ngươi không tìm thấy, lão nô ngược lại muốn xem xem không thấy là không thấy thế nào, đi, ta đi tìm giúp ngươi, ta giúp ngươi tìm được không?''

Hắn tình nguyện ra ngoài trong đêm tuyết rơi nặng hạt, cũng không muốn đến Ngự thư phòng quấy rầy Hoàng thượng, sẽ rơi đầu.

Phùng An Hoài không nhanh không chậm ra cửa, phân phó tiểu thái giám lấy áo choàng cho mình, dù sáp dầu, tay áo giữ nhiệt, lò sưởi tay.

Mất một khắc mới chuẩn bị sẵn sàng, trong lòng Xảo Yến nóng như lửa đốt.

''Công công, chúng ta đi thôi?''

''Đi thôi!''

Phùng An Hoài dẫn theo mấy tiểu thái giám tiền hô hậu ủng chậm rãi đi từng bước, Xảo Yến đi theo bên cạnh, nàng ngược lại là gấp, không chịu nổi Phùng An Hoài cứ giữ bình thản như vậy, chỉ có thể đau khổ chậm rãi đi về phía trước.

...

Một đoàn người tới trước Cẩm Tú Hiên.

Từ xa Xảo Yến đã thấy đèn đuốc sáng trưng, nghĩ là tiểu chủ nhà mình trở về, hưng phấn đến vắt chân lên cổ chạy vào hỏi tình hình.

Vừa vặn đụng vào Tiểu Tần Tử cũng chạy tới, hai người một trước một sau ngã xổm xuống.

''Ai da, ngươi gấp cái gì!'' Xảo Yến ôm cái trán đau đến nhe răng trợn mắt.

''Ta đương nhiên sốt ruột rồi!'' Tiểu Tần Tử vội vàng đứng dậy.

''Đều chuẩn bị ổn thỏa rồi, lò sưởi, bữa tối, nước nóng trà nóng, lò sưởi tay chân, tất cả đều đã chuẩn bị, tiểu chủ còn chưa quay về''

''Các cung xung quanh đều tìm hết rồi, ngay cả Tây Hà Cung của Quý phi nương nương ta cũng tới, đều không thấy bóng dáng tiểu chủ, ngươi nói xem, muộn như vậy tiểu chủ còn đi được chỗ nào?''

Đang nói chuyện, Phùng An Hoài chậm rãi từ phía sau đi tới, che dù sáp dầu, mặc áo khoác da gấu đen.

''Nô tài tham kiến Phùng tổng quản'' Tiểu Tần Tử thấy là Phùng An Hoài, vội vàng thi lễ.

''Đừng có làm rộn lên''

Sắc mặt Phùng An Hoài nghiêm nghị, lúc nãy Tiểu Tần Tử nói hắn đều nghe thấy.

''Ngươi chắc chưa, các cung xung quanh đều đã tìm rồi?''

''Chắc chắn!''

Tiểu Tần Tử rất kiên định, đem thiện về thấy bên trong Cẩm Tú Hiên trống rỗng, hắn lúc đó liền phát hiện không đúng, sao có thể không ra ngoài tìm người?

Trầm mặc thật lâu, Phùng An Hoài bỗng cầm một cái đèn lồng từ trong tay tiểu thái giám.

''Đi, chia ra tìm, tìm cả những cung ở phía đông, còn chủ tử các ngươi thường đi đến đâu, đình, gác lửng, núi giả bên hồ Thái Dịch, tất cả đều tìm hết đi''

Tiếng nói phát ra, hắn dẫn người xuất phát.

Xỏa Yến và Tiểu Tần Tử cũng không dám chậm trễ, trở về phòng cầm lồng đèn mặc y phục, lần nữa xuất phát.

Đêm đó, cả đám bọn hắn bỏ ra gần hai canh giờ, hỏi qua tất cả các cung, chỗ thường tới đều lật tung lên, vẫn không có chút bóng dáng nào.

Phùng An Hoài đã lạnh cóng, khuôn mặt không biết vì quá lạnh hay vì sợ hãi, trở nên vàng vang xanh xanh.

Hắn cũng không dám trì hoãn thêm một giây, dẫn người vội vàng chạy về Chiêu Dương Cung, xông vào Chiêu Dương điện, cũng không đoái hoài tới cái gì quốc sự hay không quốc sự, trực tiếp báo tin cho Hoàng thượng.

Triệu không nghe thì thôi, nghe xong giận giữ.

''Sao ngươi không đợi sang năm hẳn báo cho trẫm?''

Phùng An Hoài quỳ trên đất run lẩy bẩy: ''Lão nô đáng chết, xin Hoàng thượng bớt giận, lão nô nghĩ là Diệp quý nhân...''

''Ngậm miệng!''

Triệu Nguyên Cấp không để ý tới, mặc áo bung dù, đẩy cửa liền nhanh chân rời đi, Triệu Nguyên Triệt cũng lo lắng đi theo, một đoàn người tiếp tục tìm trong hậu cung.

...

Bắc Uyển.

Toàn thân Diệp Tư Nhàn đã bị đông cứng, nước tuyết tan như lại đông lạnh lần nữa, hàng vạn bông tuyết rơi trên người nàng, chôn chặt bao tải xuống.

Lúc này chỉ sợ có người đến, cũng không tìm thấy nàng.

''Hoàng thượng, thần thiếp...trước sau đều không hối hận vì đã gặp người'' giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, Diệp Tư Nhàn mất đi ý thức.

Triệu Nguyên Cấp cuối cùng vẫn hiểu rõ Diệp Tư Nhàn.

Nha đầu này không thích liên hệ với người khác, thích chạy tới những nơi thanh tịnh, chỗ ở của nàng ở gần Bắc Uyển, lại thích táy máy hoa cỏ, hầu như không cần phải nghĩ, hắn liền nhanh chóng tìm được rừng mai Bắc Uyển.

Lớp tuyết dày làm sáng rực đêm đen, gió bấc gào thét thổi lên y phục mỏng của hắn.

Lông mày Triệu Nguyên Cấp nhíu chặt nhanh chân gấp gáp đi qua từng gốc mai, cau mày tìm từng tấc tuyết, quả nhiên, trong nơi hẻo lánh có một đống nhô lên bất thường khiến Đế vương chú ý.

Sải bước dài qua quét đống tuyết ra xem xét, là bao tải, gần như trong nháy mắt, tâm tình Triệu Nguyên Cấp liền trầm xuống.

Thuần thục mở bao tải ra, người đã đông cứng rốt cuộc được thấy ánh mặt trời.

''Nhàn Nhàn!''

''Nhàn Nhàn!''