Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 95: Phải, ta ác độc như vậy đó




''Ngươi nói cái gì?''

Hứa quý phi dùng ánh mắt 'đầu óc ngươi có thật là không bị bệnh không vậy?' nhìn nàng.

''Nhân chứng vật chứng đều đủ, xin Quý phi nương nương thay thần thiếp chủ trì công đạo'' nói đến nước này rồi, Hứa quý phi không thể mặc kệ được.

Vạn bất đắc dĩ, nàng vung tay lên.

''Nếu ngươi đã nói có nhân chứng vật chứng, vậy mang lên đây xem''

Hứa quý phi trong lòng cười lạnh, ngược lại muốn xem thử thứ quỷ xui xẻo nào bị Diệp quý nhân cắn tới, nếu quả thật có thể thành công thì xem như xui xẻo rồi.

Lại nghĩ tới lần trước thấy Tống thị vào lãnh cung, nàng ta mặt mũi tràn đầy hung ác luôn mồm kêu gào muốn gϊếŧ Diệp quý nhân.

Chẳng lẽ...nàng giật mình một cái.

'Chẳng lẽ nữ nhân Tống thị kia động thủ? Nhưng cô ta đã ở trong lãnh cung rồi mà, có thể làm được sao?'

Diệp Tư Nhàn cho người đưa nhân chứng đầu tiên tới, chính là thái y không may kia.

''Lư thái y?'' Hứa quý nhân nhận ra, thái y này am hiểu nhất là bệnh phong nhiệt thương hàn, thanh nhiệt giải độc.

''Ngươi có lời nào muốn nói?'' nàng đoan chính uy nghiêm.

Lư thái y quỳ trên đất khóc lóc, nói mình bị ép.

Người nhà viết thư cầu cứu, nói bị người ta bắt cóc, muốn hắn ngoan ngoãn nghe lời làm việc, nếu không cả nhà trên dưới khó giữ được tính mạng.

Ngoài thư nhà còn có ngân phiếu đưa tới, nói chỉ cần bào chế một bộ độc dược có triệu chứng tương tự như đậu mùa, sau đó chẩn đoán là đậu mùa, coi như đại công cáo thành.

''Nói tiếp đi'' Hứa quý phi đau lòng nhức óc, chỉ cảm thấy chiêu này của Tống thị thật sự nát.

''Sau đó vi thần làm theo từng thứ một, Diệp quý nhân quả nhiên bị đưa khỏi cung, nữ nhân che mặt kia lại cho vi thần tiếp tục hạ độc, khiến Diệp quý nhân như chết vì bệnh đậu mùa''

''Sau đó thì sao?'' Hứa quý phi ung dung hỏi.

''Sau đó...bệnh tình của Diệp quý nhân tái đi tái lại, rốt cuộc phát hiện không hợp lý, đúng lúc Lục Vương gia hồi kinh, dẫn theo hai đại phu từ ngoài cung tới, cái này...'' mới lộ tẩy.

''Chuyện này thì liên quan gì đến Lục Vương gia, không phải ngài ấy đi theo Hoàng thượng rời Kinh à?''

Vừa dứt lời, Hứa quý phi cũng tự mình ngớ người, nàng thế mà lại có thể hỏi ra câu hỏi ngu ngốc như vậy.

Không phải chính mình viết thư báo lại chuyện Diệp quý nhân bị đậu mùa gửi cho Hoàng thượng sao?

Trước kia cho rằng Hoàng thượng thờ ơ, thậm chí không hi vọng Hoàng thượng có thể xem thử của nàng, kết quả là...

Hoàng thượng sớm đã phái Lục Vương gia hồi kinh cứu sủng phi của hắn, thậm chí trực tiếp bỏ qua kẻ quản lý lục cung là nàng đây.

Xem ra Hoàng thượng cũng không tín nhiệm mình.

Trong lòng lạnh lẽo, Hứa quý phi cười hết sức miễn cưỡng.

''Chắc hẳn, Lục Vương gia cũng đã tra rõ sự tình, chuyện này có kinh động đến Hoàng thượng không?''

Diệp Tư Nhàn quỳ trên đất, kinh ngạc trước mạch suy nghĩ nhanh nhẹn của Quý phi.

''Phải! Hoàng thượng cũng không định quản, còn hói chuyện của hậu cung, lẽ ra nên giao cho nương nương''

Triệu Nguyên Cấp không có nói vậy, Diệp Tư Nhàn chính là muốn cho Quý phi thể diện mà thôi, Hoàng thượng đã biết, để người xử lý.

Nói tới mức này, vụ án này còn cần phải thẩm vấn gì nữa, trong lòng Hứa quý phi thê lương.

''Đã vậy thì chi bằng mời Lục Vương gia đến nói rõ ràng đầu đuôi sự tình, bổn cung sẽ trực tiếp kết án''

Hứa quý phi vung tay lên, loại tâng bốc này nàng không muốn mang.

Diệp Tư Nhàn mặc kệ là nàng ta có nhận thể diện này hay không, dù sao cũng đã đạt được mục đích.

Triệu Nguyên Triệt tiến vào Tây Hà Cung, trình lên chi tiết kết quả.

Ví dụ như ngân phiếu của Tống gia và độc dược lúc trước suýt lấy mạng nàng, những vật này cộng với lời giải thích của Lư thái y.

Vừa vặn nhân chứng vật chứng đều có đủ.

''Tống thị mưu hại cung phi, theo luật nên chém, niệm tình nàng ta hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, còn sinh Công chúa, không có công lao cũng có khổ lao, ban thưởng nàng ta một chén rượu độc, ta tấc vải trắng, để tự nàng ta chọn''

''Diệp quý nhân, đã hài lòng chưa?'' Hứa quý phi híp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Diệp Tư Nhàn hành đại lễ: ''Thần thiếp hết sức hài lòng, nhưng thành thiếp có một thỉnh cầu nhỏ, xin nương nương đáp ứng, để thần thiếp tự mình tiễn Tống thị một đoạn''

''Đi đi'' chuyện nhỏ nhặt này không cần bàn.

...

Sau khi Diệp quý nhân rời đi, Hứa quý phi đứng dưới mái hiên chính điện Tây Hà Cung, nhìn ánh nắng gay gắt chiếu lên ngói lưu ly.

Tường đỏ ngói xanh mỹ lệ thường ngày, lúc này sao lại thấy không vừa mắt.

Rõ ràng cuối tháng tư đã vào hạ, nàng mặc một bộ váy áo hai lớp vải bông mùa xuân mà còn thấy lạnh, từ trong ra ngoài đều lạnh, cảm giác cả người đều phát run.

''Còn than không? Đốt một chậu đi''

''Nương nương, người sao vậy, đã vào hạ rồi mà'' Bạch Lộ không hiểu.

Hứa quý phi trầm mặc thật lâu mới mở miệng: ''Vào hạ? Sau này Tây Hà Cung chúng ta đều là mùa đông, còn lạnh hơn cả mùa đông''

Bạch Lộ không hiểu lắm, vẫn cung kính đi, chỉ còn Hứa quý phi đứng dưới hiên, tuyệt vọng nhìn chằm chằm bốn góc trời.

Lúc đầu ở Đông Cung là người đầu tiên sinh ra Hoàng tử nàng có bao nhiêu nở mày nở mặt, bây giờ cô đơn bấy nhiêu.

Khi đó Hoàng thượng còn chưa đăng cơ, mỗi bước đi đều khó khăn, toàn bộ đều nhờ các đại thần trung thành tuyệt đối ra sức phò tá, mới có hôm nay.

Nhưng bây giờ đã khác, Hoàng thượng cũng không còn cần gia tộc của các nàng nữa.

Thậm chí còn cường đại, không cần bất kỳ kẻ nào.

''Cho nên chúng ta đều phải bị thanh lý phải không? Hoàng thượng?''

...

Trong lãnh cung, Tống thị đang ngẩn người nhìn vòng tay.

Đây là vòng mà đường muội đã mang trước khi chết, khi đó nàng sắp chết, cứng cổ liều mạng nói: ''Tỷ tỷ, thay muội gϊếŧ Diệp tài tử''

Nàng còn trẻ như vậy, lúc nhỏ cũng là tỷ muội yểu điệu, cùng nhau lớn lên sao lại không thương?

Dù là gả vào cung cùng theo một nam nhân, muội muội vẫn là muội muội, cốt nhục người thân vĩnh viễn không thay đổi.

Đáng tiếc muội muội của nàng tiến cung chưa tới một năm đã ra đi, còn chưa được mười bảy tuổi.

''Nếu muội muội của ta trông thấy ngươi một đường từ Diệp thải nữ, trở thành Tài tử, Mỹ nhân, Quý nhân, muội ấy sẽ thương tâm biết bao, muội ấy còn chưa đến mười bảy tuổi, sao lại phạm phải họa lớn ngập trời khiến ngươi không thể tha?''

''Diệp quý nhân, ngươi còn nhỏ tuổi sao lại độc ác như vậy?''

Làm cách nào cũng không hiểu nổi, vì sao Hoàng thượng lại thích một nữ nhân như vậy, Tống thị thật vô cùng thất vọng.

Nếu không có Công chúa, thì lúc cả gia tộc bị chém đầu nàng cũng muốn chết luôn cho rồi.

Nhưng dù sao Công chúa cũng là con gái ruột của nàng, nàng không nỡ, dù đến bây giờ cũng không buông bỏ được.

Nhớ tới nữ nhi đã buốn tuổi, mình lại liên tục trách mắng chỉ vì nó không phải Hoàng tử, quát nạt nó, thậm chí lớn tiếng chỉ trích nó.

Trong lòng đau như dao cắt: ''An nhi, kiếp sau, con nhất định phải tìm một mẫu thân tính tình dịu dàng, đừng lại đầu thai trong bụng của ta''

''An nhi, mẫu thân có lỗi với con''

Lúc Diệp Tư Nhàn đi vào, đúng lúc trông thấy Tống thị nước mắt như mưa, trong miệng thì thào nói An nhi, có lỗi gì đó.

''Ngươi rốt cuộc cũng nhớ Công chúa sao?'' Diệp Tư Nhàn cười nhạt.

''Là người?''

Tống thị ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tư Nhàn, trong mắt phun ra lửa giận tàn ác.

''Ngươi tới đây làm gì? Muốn xem ta chết thảm cỡ nào sao?''

''Phải đó'' Diệp Tư Nhàn gọn gàng dứt khoát''

''Ta tới đưa rượu độc cho ngươi, à đúng rồi, còn có một dải lụa trắng, muốn xem thử ngươi chết thảm thế nào''

Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng nhướng mày, ngữ khí cùng thần thái giống như đang nói trưa nay chúng ta ăn gì?