Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 51: Giao dịch




Triệu Nguyên Cấp không tập trung gật đầu, tùy tiện ăn vài miếng cơm, cuối cùng cũng đi.

''Hoàng thượng? Hoàng thượng!''

Hoàng hậu tâm hoảng ý loạn, nhưng người kia vẫn nhanh chân rời đi, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.

Nàng cứ vậy ngã ngồi xuống trên đất, trong lòng vỡ thành một mảnh.

Bữa tối trên bàn ăn tinh xảo chầm chậm bốc hơi nóng, trong cung điện lạnh lẽo thê lương càng thấy chướng mắt.

''Vứt đi, đem vứt hết đi!'' nàng khàn cả giọng.

''Dạ, nô tỳ sẽ dọn dẹp hết'' Ngọc Đường phất tay gọi tiểu cung nữ đến dọn, còn mình cẩn thận đỡ Hoàng hậu dậy.

''Nương nương, Hoàng thượng bôn ba cực khổ trở về từ Lĩnh Nam, nhất định là mệt mỏi, hôm nay không tới ngày mai nhất định sẽ tới'' Ngọc đường cẩn thận khuyên.

''Không đâu, Ngọc Đường ngươi không hiểu'' Hoàng hậu sờ lên bụng.

Trước kia nàng còn huyễn tưởng mình có thể sinh một đích Hoàng tử, nhưng Hoàng thượng căn bản không động vào nàng, hắn nhất định oán hận mình.

''Năm đó đều là lỗi của ta, nếu như lúc đó ta có thể lấy hài tử làm đầu, hài tử nhất định sẽ không xảy ra chuyện, bây giờ nó đã ba tuổi, tiện nhân Hứa thị kia thì là cái gì chứ!'' ánh mắt Hoàng hậu khác hắn.

Lúc trước tiện nhân kia của Đông Cung ỷ vào sủng ái sinh hạ Hoàng tử đầu tiên, hoàn toàn không coi nàng ra gì, bây giờ bản thân xem như Hoàng hậu bù nhìn, nàng ta nhất định càng đắc ý.

Chuẩn bị đi ngủ, Hoàng hậu nằm trên giường lớn, lật qua lật lại không ngủ được, nàng đột nhiên phân phó Ngọc Đường.

''Dò hỏi một chút xem Hoàng thượng đi đâu?''

Ngọc Đường nhanh chóng quay lại: ''Hoàng thượng không đi đâu cả, trực tiếp trở về Chiêu Dương Cung, nhưng mà...''

''Nhưng cái gì?''

''Phùng công công tới Yêu Nguyệt Cung, còn đưa rất nhiều đồ tới đó'' Ngọc đường khó khăn mở miệng.

''Hừ!'' Hoàng hậu cười lạnh.

Hoàng thượng cuối cùng vẫn giữ lại chút mặt mũi cho nàng, nhưng thế này khiến nàng càng thấy nhục nhã, nàng quay mặt vào trong nằm xuống, nước mắt từng dòng rơi xuống.

Chỉ có đêm muộn nàng mới có thể thút thít khóc, nàng mới có thể làm thê tử, làm nữ nhân, ban ngày nàng là Hoàng hậu, dù trong lòng có tổn thương cũng nhất định phải cười không chút kẽ hở.

...

Đúng như dự đoán của Triệu Nguyên Cấp, sau khi Tưởng Ngọc Tâm vào, ánh mắt mọi người đều chuyển tới Yêu Nguyệt Cung, còn Cẩm Tú Hiên xa xôi bé nhỏ kia không còn là tiêu điểm nữa.

''Không tệ!''

Sau khi Triệu Nguyên Cấp hạ triều thì phê duyệt tấu chương, tuyết lớn ở phương nam đã ngừng, triều đình mở kho cứu tế thiên tai, dân chúng có lương thực và hạt giống, một năm mới sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.

Hắn cầm tấu chương càng xem càng hài lòng: ''Bất kể nói thế nào, bây giờ Lĩnh Nam Vương phủ đều phun một ngụm máu thật lớn''

Bạc trong quốc khố nhiều như vậy có thể tùy ý động, Lĩnh Nam Vương cai quản một vùng, tất nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm.

Một Nhị phẩm phi, đổi lấy bách tính một vùng tránh khỏi thiên tai, còn có thể thay người trong lòng của hắn hứng lấy đao kiếm hậu cung, vụ giao dịch này quả thực là có lời.

''Hoàng thượng, Ngọc phi nương nương tới Cẩm Tú Hiên'' Phùng An Hoài âm thầm đến báo.

''Cái gì?'' Triệu Nguyên Cấp đứng bật dậy.

Hắn đi tới đi lui trong Ngự thư phòng, cuối cùng vẫn quyết định đích thân tới Yêu Nguyệt Cung, chỉ vì để người trong lòng không bị tổn thương, hắn còn không thèm lo cho bản thân mình.

...

Cẩm Tú Hiên.

Mấy ngày nay Diệp Tư Nhàn rất thương tâm, cả người ỉu xìu, làm gì cũng không có hứng.

Viên Nguyệt và Xảo Yến luôn ở bên cạnh.

''Tiểu chủ, hay là người nói cho chúng nô tỳ biết một chút chuyện ở ngoài cung đi''

''Minh Sơn kia thật sự có rất nhiều suối nước nóng sao?''

Cũng không phải thật sự muốn nghe, chỉ muốn dỗ nàng nói nhiều lên một chút, cuộc sống trong cung vốn là như vậy, nếu như không hiểu được thì mới thật sự chính là tra tấn chính mình.

Diệp Tư Nhàn ráng cố gắng lấy tinh thần nói một hồi, Viên Nguyệt thật sự không đành lòng.

''Người đừng nói nữa, nghỉ ngơi nhiều một chút đi''

''Tiểu chủ, người phải giữ vững tinh thần, trước kia người rất thoải mái mà'' Xảo Yến còn nhỏ, nàng không biết khuyên thế nào.

Diệp Tư Nhàn cứ nằm sấp như vậy, gương mặt tái nhợt.

Sang năm nàng đã mười bốn tuổi.

Đúng vào tuổi mới biết yêu đương, nàng cứ nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao hai người rõ ràng vẫn tốt, người kia nói không thấy liền không thấy tăm hơi đâu nữa.

Chẳng lẽ sự sủng ái đúng là phải tranh giành sao?

''Tiểu chủ, Ngọc phi nương nương tới'' Tiểu Tần Tử tiến đến.

''Cái gì?!!!'' Diệp Tư Nhàn như lâm đại dịch, nàng nhanh như chớp ngồi dậy ''Mau thay y phục cho ta''

''Không cần, Diệp muội muội đừng'' Ngọc phi chậm rãi tiến đến.

Nàng ta cười nhạt ngồi xuống ghế bên cạnh giường: ''Bổn cung tới mà không báo có phải dọa sợ muội muội không?''

''Không có...không có'' Diệp Tư Nhàn cực kỳ lúng túng.

Ngọc phi tự tay duỗi thẳng váy sam, giọng nói ấm áp thì thầm nói rõ ý đồ đến đây, sai Thúy Yên bên cạnh trình lễ vật lên.

''Muội muội bệnh nặng mới khỏi, những thứ thuốc bổ này cũng tốt lắm, nên đưa cho muội muội tẩm bổ thân thể đi''

Diệp Tư Nhàn không muốn chút nào, nhưng đương lúc không biết phải cự tuyệt thế nào, một tiểu thái giám tiến đến đáp lời.

''Ngọc phi nương nương, Hoàng thượng ngự giá đi tới Yêu Nguyệt Cung, mời người mau trở về''

Sau khi kinh ngạc một chốc, Ngọc phi hơi xấu hổ: ''Ban ngày ban mặt, không phải là dạo này Hoàng thượng rất bận rộn sao''

Nàng trấn an Diệp Tư Nhàn không cần đứng dậy cứ nghỉ ngơi cho tốt, rồi dẫn người rời đi, Diệp Tư Nhàn không thích nàng ta, quả nhiên liền đứng lên, tiếp tục nghiêng qua trên giường.

Cẩm Tú Hiên lâm vào một mảnh trầm mặc.

Viên Nguyệt và Xảo Yến canh bên giường, thỉnh thoảng giúp nàng kéo chăn, không ai động tới mớ thuốc bổ kia.

Ngược lại Diệp Tư Nhàn nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên đứng lên giẫm những thứ kia dưới chân.

''Hừ! Sau này thứ mà nữ nhân đó đưa tới, ta đều không cần!''

Viên Nguyệt che miệng cười: ''Như vậy mới đúng là phong thái của tiểu chủ người, để nô tỳ nói, người thích Hoàng thượng, nên cứ thoải mái đi tranh đi, tuyệt đối đừng tra tấn bản thân''

Diệp Tư Nhàn tức giận ngực cũng phập phồng, trong con mắt sáng ngời có thần dần hiện lên ánh sáng rực rỡ.

Quá uất ức!

Thích thì đi tranh! Không thích thì bỏ xuống buông tay sống cuộc đời yên ổn, cứ ở đây nín nhịn uất ức thì có ý nghĩa gì!

''Viên Nguyệt, ta đói, muốn dùng thiện!''

''Được, tới ngay'' Viên Nguyệt cười xán lạn.

...

Dung mạo của Ngọc phi đúng là xinh đẹp, dù là Hứa quý phi trước đây nổi danh kinh thành cũng không thể so được với nàng.

Nữ tử phương nam quả nhiên băng cơ ngọc cốt, trên mặt như thoa chu sa.

''Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng'' Ngọc phi bước liên tục nhẹ nhàng vội vàng chạy đến hành lễ.

''Ái phi bình thân'' hắn đỡ nàng, dắt tay nàng đến nội điện.

''Nghe nói Diệp muội muội thân thể không tốt, thần thiếp đến thăm, để Hoàng thượng đợi lâu, thần thiếp có tội'' Giọng Ngọc phi trong veo mềm mại tựa như chim hoàng oanh.

''Nàng có thể hòa thuận lục cung trẫm rất vui mừng, trẫm sợ nàng không quen nên mới tới xem''

Ngọc phi thẹn thùng rủ mắt, ngón tay mảnh khảnh như ngọc kéo lấy cánh tay Hoàng thượng.

''Hoàng thượng quả nhiên có phúc lớn, tỷ muội trong cung đều là mỹ nhân nghìn dặm chỉ có một, nhất là Diệp muội muội''

''Ghen tị rồi sao? Nhưng trẫm là Hoàng đế, bây giờ nàng hối hận cũng không còn kịp rồi'' mặt Triệu Nguyên Cấp cừoi như có như không.

''Hoàng thượng'' Ngọc phi kéo tay áo hắn ngồi xuống, gương mặt đã sớm e thẹn.

Triệu Nguyên Cấp cũng không phải thật sự muốn nói chuyện yêu đương với nàng ta, chỉ muốn lôi nàng ta về từ Cẩm Tú Hiên.

Bây giờ đã đạt được mục đích, hắn đã không còn kiên nhẫn.

Vứt xuống một câu ''Thấy nàng sinh hoạt tốt ở đây trẫm rất yên tâm'' liền long hành hổ bộ rời đi, nhanh đến mức ngay cả Ngọc phi cũng không nhận ra rõ là có người thật sự vừa mới ghé qua hay là mình nằm mơ.