Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 48: Hồi cung




Người trong cung tâm phiền ý loạn, chỉ có Cẩm Tú Hiên không có bất kỳ động tĩnh gì.

''Nữ nhân này ngược lại là duy trì bình tĩnh'' Hoa quý nhân cười lạnh.

''Cô ta còn có thể động tĩnh gì được, dù sao cũng nản lòng thoái chí, đắm mình trong trụy lạc thôi'' có người khinh thường.

''Ta cũng thấy thế, không có xuất thân, dáng vẻ cũng gầy gò, Hoàng thượng cùng lắm là mới mẻ vài ngày'' lại có người xùy khẽ.

Mấy mỹ nhân tụ lại Nghi Nguyệt Cung của Hoa quý nhân, châm chọc người khác để phát tiết nội tâm bất an của bản thân.

''Có khi nào là Diệp tài tử vẫn chưa nghe được tin tức không, nếu không chúng ta tới nói cho cô ta biết đi?'' Dương mỹ nhân bỗng nhiên nói.

Đề nghị này lập tức nhận được sự ủng hộ, so với ở đây phàn nàn, các nàng càng muốn nhìn người Hoàng thượng từng sủng ái bây giờ đang cảm thấy ra sao.

''Các ngươi đi đi, ta không đi'' Hoa quý nhân dáng vẻ kiêu ngạo.

Loại chuyện làm mất giá trị bản thân này vẫn là nên giao cho người khác làm, nàng sau này còn muốn làm nương nương.

...

Bên trong Cẩm Tú Hiên, Viên Nguyệt quét sân phơi chăn đệm, Tiểu Tần Tử thì chăm sóc hoa cỏ trong viện.

''Cũng không biết khi nào tiểu chủ mới về, tin tức trong cung xôn xao, ta sợ có người sẽ tìm đến gây phiền phức cho tiểu chủ.

''Tiểu chủ thân đang bị cấm túc, lại còn bị bệnh, sẽ không ai đến đâu'' Tiểu Tần Tử nghĩ.

Đang nói, Xảo Yến mang theo đồ ăn sáng vội vàng trở về: ''Không xong rồi, ta thấy mấy người Dương mỹ nhân đi về chỗ của chúng ta''

Sắc mặt Viên Nguyệt thay đổi nhanh chóng, vẫn là tâm tính Tiểu Tần Tử ổn định hơn.

''Trước tiên đừng hoảng hốt, Hoàng thượng đã hạ nghiêm chỉ, bất kỳ người nào cũng không được tới đây thăm viếng, ta ở ngoài cản trở, hai người các ngươi trở về phòng hành động tùy tình hình''

Tiểu Tần Tử men theo tường viện đi ra cửa, quả nhiên nghe thấy có người đang cãi cọ ầm ĩ với thị vệ trước cửa.

''Diệp tài tử bệnh chúng ta đến thăm nàng''

''Không có ý chỉ của Hoàng thượng, bất kỳ ai cũng không được vào!'' thị vệ lạnh mặt cự tuyệt.

''Hỗn xược, Hoàng thượng hiện tại không có ở trong cung, Diệp tài tử lại bệnh, lở như xảy ra chuyện gì ngươi gánh nổi trách nhiệm không?'' Dương mỹ nhân khí thế hùng hổ.

Hai thị vệ kia là do đích thân Hoàng thượng lựa chọn, bọn họ thiết diện vô tư, không thể nghi ngờ.

Dương mỹ nhân bị cự tuyệt trở nên giận dữ: ''Các ngươi...các ngươi đợi đó cho ta!''

''Diệp Tư Nhàn ngươi tốt nhất là chết trong đó luôn đi đừng ra nữa'' nàng ta rống vào lời lẽ cay độc, không cam lòng xông vào trước cửa trừng mắt mấy lần, phẩy tay áo bỏ đi.

''Không có ý chỉ cô ta cũng không ra ngoài được'' Lý mỹ nhân hừ nhẹ.

Tránh được một kiếp Viên Nguyệt và Xảo Yến nhẹ nhàng thở phào, các nàng không thể nào ngờ, đây chỉ mới là bắt đầu.

Mấy ngày kế tiếp càng có người liên tục muốn đến xem phản ứng của Diệp tài tử, Cẩm Tú Hiên mùa đông thê lương vậy mà lại đặc biệt náo nhiệt.

''Tiếp tục như vậy chỉ sợ lừa không được mấy ngày nữa'' trong lòng Viên Nguyệt rất hoảng.

Quả nhiên, có người lập tức phát hiện Cẩm Tú Hiên có gì đó không đúng.

Diệp tài tử bệnh nặng đã một ngày rồi, vì sao không thấy cung nhân sắc thuốc hay cặn thuốc, thậm chí trên dưới Cẩm Tú Hiên một chút mùi thuốc cũng không có.

Đồng thời cung nhân của Cẩm Tú Hiên không ở trong phòng hầu hạ chủ tử, ngược lại đi chăm sóc hoa cỏ chỉnh tề.

Tin đồn truyền đến cung Tê Phượng, Hoàng hậu xoắn xuýt đủ kiểu.

''Ý là nói Diệp Tư Nhàn không có ở trong Cẩm Tú Hiên?''

Nàng quyết định nhanh chóng phái một thái y tới chẩn trị cho Diệp tài tử, nửa ngày sau thái y đến bẩm báo, nói Diệp tài tử không có bệnh gì, chỉ là tinh thần có chút không tập trung, lo nghĩ đến phát hỏa.

''Tâm thần không tập trung cũng thường thôi, đây không phải trong cung sao, ai tung tin đồn nhảm sinh sự vậy!''

''Là Dương mỹ nhân'' Ngọc Đường nói.

Hôm sau lúc đến thỉnh an, Hoàng hậu nghiêm khắc trách cứ: ''Ngày mai Hoàng thượng hồi cung, đều cẩn thận một chút, nhất là ngươi, lặp lại chuyện như vậy nữa đừng trách bổn cung không khách khí!''

Đám người gật đầu, mặt Dương vừa đỏ vừa cứng.

Hoàng hậu mất kiên nhẫn phất phất tay cho mọi người giải tán.

Trở lại nội điện, nàng chậm rãi xoa huyệt thái dương, tối qua nàng rốt cục cũng nhận được tin của Hoàng thượng.

Nói nàng chuẩn bị chính điện Yêu Nguyệt Cung, chuẩn bị nghênh đón tân nương nương.

''Tân nương nương'' Hoàng hậu cười lạnh.

''Qua nhiều năm như vậy, ta đã trở thành quản gia của chàng ấy''

...

Dương mỹ nhân bị khiển trách rất không phục, nàng chính là cảm thấy Cẩm Tú Hiên có gì đó bất thường.

''Ta nghe nói Chiêu Dương Cung thiếu mất vài cung nữ, năm trước hình như bị điều đến Minh Sơn, Hoàng thượng trước khi đi hình như cũng tới Minh Sơn'' Dương mỹ nhân nói với Hoa quý nhân.

''Thì sao? Ngày mai Hoàng thượng về rồi, Dương muội muội vẫn nên nghĩ xem đối phó với tân nương nương kia thế nào đo''

''Cũng không phải, không biết nàng ta sẽ ở chỗ nào, hi vọng không phải Yêu Nguyệt Cung của chúng ta'' Lý mỹ nhân lo lắng.

Dương mỹ nhân thấy không ai để ý đến nàng, nên không dám nói gì nữa, chỉ có trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nàng nhất định phải tìm hiểu thực hư.

...

Hai mươi tháng giêng, Hoàng đế vào kinh.

Hoàng hậu dẫn theo chúng phi tần sớm tới trước Chiêu Dương Cung nghênh đón, đầu xuân gió vẫn lạnh lẽo, hệt như tâm tình của chúng phi tần hôm nay.

Hoàng đế ngự giá chậm rãi đến, đằng sau quả nhiên có một chiếc kiệu nhỏ màu mật ong.

Triệu Nguyên Cấp xuống khỏi ngự liễn, tự mình đến trước kiệu nhỏ đón nữ tử trẻ tuổi, sau đó dắt tay nhau đi song song vào trước mặt Hoàng hậu.

''Đây là Tưởng Ngọc Tâm, cháu gái của Lĩnh Nam Vương, nàng xuất thân cao quý, phong Nhị phẩm phi, gọi là Ngọc phi đi, ban thưởng ở chính điện Yêu Nguyệt Cung''

Triệu Nguyên Cấp nói với Hoàng hậu xong, lại nhìn về phía Tưởng Ngọc Tâm: ''Còn không mau tham kiến Hoàng hậu''

''Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương'' nữ tử trẻ tuổi dịu dàng quỳ xuống giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại.

Khuôn mặt nàng trắng nõn nà, nhìn Tưởng muội muội, thân mặc váy màu lam, nhìn bất quá chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

''Quả nhiên nữ tử phương nam dịu dàng, nhìn Tưởng muội muội giống như nước vậy, mau đứng lên đi'' Hoàng hậu cười khanh khách.

Tưởng Ngọc Tâm nói lời cảm tạ rồi đứng dậy, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Hoàng đế, trong mắt đều là ngọt ngào.

Đến lúc này một ánh mắt nhìn qua, giống thùng nước đá, như giội tắt tia hy vọng cuối cùng của chúng phi tần.

Hoàng hậu đè nén chua xót cười nói: ''Hoàng thượng lại có được giai nhân, ngay cả thần thiếp nhìn cũng thích, thần thiếp chúc mừng Hoàng thượng''

''Hoàng hậu khách khí rồi'' Triệu Nguyên Cấp cười nhạt xoay người, lúc này mới nhớ tới đám nữ nhân của mình.

''Các nàng cũng đều vất vả, bên ngoài lạnh, sớm trở về nghỉ ngơi đi, trẫm còn có việc, chuyện này giao hết lại cho Hoàng hậu''

''Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ chiếu cố Tưởng muội muội thật tốt''

Triệu Nguyên Cấp thân mật vỗ vỗ vai Tưởng Ngọc Tâm, long hành hổ bộ rời đi, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không liếc người khác.

Hoàng hậu cười kéo Tưởng Ngọc Tâm tới: ''Đi thôi, Yêu Nguyệt Cung bổn cung đã bố trí xong rồi, chờ lát nữa cho cho người đưa muội đi, quy củ trong cung muội cần phải học nhiều một chút, bổn cung sẽ phái vài cô cô tới cho muội...''

Hoàng hậu nói, Tưởng Ngọc Tâm nghe.

Bọn người Hứa quý phi và Tống tần ở sau lưng xanh mặt, càng khỏi nói tới chúng Quý nhân Mỹ nhân, các nàng càng từng người đều là lòng như tro nguội.

Chỉ có Dương mỹ nhân là bộ dạng không yên tâm, giống như có tâm sự, nhưng lúc này ai mà để ý đến tâm sự của nàng.

...

Rốt cục trở lại Chiêu Dương Cung, Triệu Nguyên Cấp gần như túm lấy cổ áo Phùng An Hoài hỏi: ''Tình hình Minh Sơn ra sao? Có ai nói ra nói vào gì không?''