Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 175: Ta quyết không chịu thua




''Hoàng thượng, người vẫn nên qua xem một chút đi''

Triệu Nguyên Cấp vô cùng chán ghét, nhưng Hoàng hậu đến mời hắn không thể không đi, truyền ra ngoài sẽ chỉ làm người ta nói nàng bất hiếu.

''Thôi được! Đi thôi!''

Thật ra nội tâm của hắn vô cùng ghét bỏ.

Lúc sắp đi, Triệu Nguyên Cấp hung hăng trừng Phùng An Hoài.

Tổng quản thái giám thân thể béo tròn tốt bụng lập tức lông tơ dựng đứng khắp người phát lạnh, tay cầm phất trần cũng hơi run rẩy.

'Tiêu rồi, Hoàng thượng về sẽ xử hắn'

...

Ninh Thọ Cung.

Thái hậu nằm lẻ loi trơ trọi trên giường, bên cạnh không có một ai.

Bà muốn uống nước, gọi một hồi mới có một cung nữ tới rót một chén trà cho bà.

''Úi!''

Cung nữ ném nước trà lên cái bàn bên cạnh giường, trong nháy mắt vẩy đầy nước ra bàn.

Sắc mặt Thái hậu xám trắng, khó khăn đứng lên nâng chén trà lên uống như hổ đói, cuối cùng mới giải khát.

Bàn tay khô gầy lấy ra chiếc khăn hơi bẩn, lau lau khóe môi.

Trên gương mặt nhăn nheo gầy gò xám xịt của bà lăn dài nước mắt.

''Trinh Thuyên, Trinh Thuyên, cho đến hôm nay, ta cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là ăn nhờ ở đậu, cái gì gọi là có miệng mà khó trả lời, Trinh Thuyên...sao huynh không mang ta theo cùng''

Cung nữ nghe không rõ trong miệng bà đang thì thầm cái gì, chỉ chán ghét gắt một cái, hùng hổ rời đi.

''Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!''

Tiểu thái giám cao giọng thông báo.

Cung nữ kia vừa ra cửa liền đổi sắc mặt, cười nhẹ quỳ xuống thỉnh an.

Kết quả hai vị chủ tử ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng, trực tiếp bỏ đi.

Lúc nàng chậm rãi bò dậy, trong lòng đột nhiên sợ hãi, nếu Thái hậu cáo trạng...nàng phải làm sao đây?

Trong nội thất, Thái hậu hung dữ nhìn hai người làm bộ làm tịch trước mặt, cười lạnh.

''Ai gia còn chưa chết, không cần các ngươi ở đây giả mù sa mưa''

''Mẫu hậu, nhi thần nghe nó người bệnh, trong lòng rất lo lắng'' Hoàng hậu dùng sức dụi mắt, khiến vành mắt nhìn đỏ hơn một chút.

Triệu Nguyên Cấp có chút nhìn không hiểu cục diện này.

Hoàng hậu không phải là liều mạng muốn phủi sạch quan hệ với Thái hậu à? Sao lại sốc sức kéo hắn tới Ninh Thọ Cung, nàng ta muốn làm gì?

''Mẫu hậu có chỗ nào khó chịu, thái y nói thế nào?'' Triệu Nguyên Cấp đè nén nội tâm chán ghét.

''Khó chịu chỗ nào? Hoàng đế không tự biết nhìn hay sao?'' ánh mắt Thái hậu nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng rơi trên mặt Hoàng đế, đầy vẻ châm chọc.

Triệu Nguyên Cấp liếc nhìn bốn phía, mới phát hiện tất cả đồ trang trí trân quý ở đây đều bị dọn đi, toàn bộ đổi thành hoa cỏ.

Quan trọng nhất là chúng không được ai chăm nom, từng dãy bày trên Đa Bảo Các nửa chết nửa sống.

Còn có màn cửa rách nát không ai đổi, trong chén trà là nước trà pha không chút màu sắc.

Tất cả đều không phải thứ nên xuất hiện trong chỗ ở của một Thái hậu mẫu nghi thiên hạ.

''Đây là xảy ra chuyện gì? Mẫu hậu, đồ đạc trong phòng người đâu?'' Hoàng hậu cũng kinh ngạc.

''A....''

Thái hậu cười nhạt, cảm thấy Hoàng hậu đúng là rất biết diễn tuồng.

''Đều là Nội vụ phủ lấy đi, ngươi đừng nói với ai gia, ngươi quản lý lục cung nhưng lại không biết hành động của Nội vụ phủ''

Loại lời nói này lừa gạt phi tần mới vào cung thì được, muốn lừa gạt Thái hậu thì không có cửa.

Quả nhiên, Triệu Nguyên Cấp cũng nhìn qua: ''Hoàng hậu cũng biết?''

''Thần thiếp không biết! Hoàng thượng, thần thiếp quản lý lục cung việc rất nhiều, thân thể cũng không khỏe như trước, nhất thời không thể phát hiện hành động của hạ nhân, xin Hoàng thượng và Thái hậu tha tội''

Hoàng hậu tái mặt quỳ xuống đất.

Triệu Nguyên Cấp bỗng có chút hiểu ra cục diện của Hoàng hậu, hóa ra là ở đây.

Bắt nạt Thái hậu thê thảm, sau đó vu oan hãm hại cho người khác, chậc chậc, vào cung cũng mười năm rồi nhưng thủ đoạn vẫn không tiến bộ, hắn thực sự không có hứng thú xem tiếp.

''Vậy thì tra cho kỹ càng, cung nhân Nội vụ phủ ỷ thế hiếp người, cũng đến lúc nên quản chặt một chút''

Triệu Nguyên Cấp nói xong, lại hàn huyên vài câu 'xin Thái hậu chú ý thân thể' các thứ, liền sải bước rời đi.

Trước khi đi hắn đặc biệt dùng ánh mắt chứa ý tứ sâu xa nhìn Hoàng hậu.

''Hoàng hậu quản lý lục cung vất vả, nhưng thân thể Thái hậu không tốt, mong Hoàng hậu tốn nhiều tâm tư hơn''

Nói xong hắn sải bước rời đi, không thấy nói chuyện này phải tra thế nào, tra bao lâu, cũng không nói cuối cùng xử trí ra sao.

Nàng chậm rãi đứng lên, quay người đúng lúc đối mắt với đôi mắt lạnh lẽo âm u của Thái hậu.

''Haha, có phải Hoàng hậu nương nương tính sai rồi không? Tính lợi dụng ai gia để vu quan cho ai?''

Hoàng hậu duỗi tay áo, dùng khăn cẩn thận lau váy vừa mới quỳ bẩn, lại đỡ lấy trâm cài tán loạn.

Không nhanh không chậm nhìn về phía Thái hậu, hờ hững cười.

''Mẫu hậu nếu người biết rồi thì nên phối hợp cho tốt, mùa đông sắp tới rồi, cũng nên vì lửa than của người, đúng không?''

''Hóa ra đúng là ngươi''

Thái hậu cười lạnh, bà chậm rãi đưa tay chỉ ngoài cửa.

''Cung nữ ác độc đó, còn có thức ăn một ngày ba bữa không ra gì của ta, còn có những thứ bài trí đê tiện rối tung trong phòng này, thậm chí y phục của ai gia, khăn tay, đều không ai giặt, tất cả đều là do ngươi làm''

''Phải đó thì sao? Lúc trước nếu không phải người vẫn luôn chỉ bậy, nhi thần cũng sẽ không lưu lạc tới tình trạng như bây giờ.''

Hoàng hậu buồn bã cười.

''Trước kia Hoàng thượng còn làm bộ tới cung Tê Phượng mỗi mùng một mười lăm, nhưng bây giờ, một năm bốn mùa ba trăm sáu mươi lăm ngày ngài ấy cũng không hề tới, hoặc ở Chiêu Dương Cung, hoặc tới Trữ Tú Cung, hoặc....dẫn theo Diệp tiệp dư mà ngài ấy yêu dấu xuất cung''

''Mẫu hậu, người nói xem, tại sao ta hận người''

Hoàng hậu bước từng bước tới gần Thái hậu, trong mắt lóe ra vẻ càng ngày càng ác độc, tựa như một ác quỷ lấy mạng người.

Thái hậu chỉ cảm thấy không rét mà run, vô thức ngồi ngay ngắn.

''Nhưng ai gia chỉ có thể nói với ngươi, nếu như không có ta, ngay từ đầu Hoàng đế sẽ không cưới ngươi''

''Thì sao? Người cho ta là muốn sao? Thâm cung này đã khiến ta không còn sợ chết nữa rồi, người cho là ta thật sự không thể sinh sao? Nhưng Hoàng thượng không đến thì ta lấy cái gì sinh?''

Đôi mắt Hoàng hậu đỏ ngầu tiến đến trước mặt Thái hậu, hung dữ nhìn chằm chằm Thái hậu.

''Nếu không phải tại bà, ta căn bản không phải sống như vậy, ta sẽ gả cho nhà quyền quý, làm một chưởng gia chủ mẫu, sinh con dưỡng gái, giúp chồng dạy con, trải qua cuộc sống bình thường''

''Nhưng lúc đó ngươi rất muốn gả không phải sao?''

Một câu của Thái hậu đánh tan phòng tuyến của Hoàng hậu, bà khinh miệt nhíu mày mỉa mai nàng.

''Có câu nói, nếu ai gia không nói với ngươi, có lẽ trên đời này sẽ không có ai nói cho ngươi biết, đó chính là...''

''Là cái gì?'' Hoàng hậu hung tợn.

''Ngươi đúng là rất ngu, ngươi thậm chí còn không sánh nổi Hứa phi, lại càng không cần nói tới Diệp thị hay Tố phi!''

''Nếu không phải ai gia ngăn cản, ngươi cũng không chỉ làm tới mức như ngày hôm nay, có lẽ ngay cả vị trí Hoàng hậu ngươi cũng không giữ nổi''

''Bà nói bậy!''

Hoàng hậu bỗng nhiên sụp đổ, bóp chặt cổ Thái hậu.

Còn Thái hậu chẳng những không giãy dụa, ngược lại còn ngước cổ hiên ngang lẫm liệt để nàng bóp.

''Tốt nhất là lập tức bóp chết ta đi, dù sao...ta cũng được giải thoát'' Thái hậu cười cười như trả thù, vẻ mặt vô cùng xán lạn.

Nhưng cuối cùng Hoàng hậu không có can đảm, nàng đột nhiên buông tay ngã ngồi trên đất, thở phì phò.

''Ta...ta không thể chịu thua!''