Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 139: Sao nàng có thể chết được




Thái hậu hiển nhiên không có khả năng thiên vị Tố phi.

Mọi người thổn thức một hồi, từng ánh mắt đồng cảm rơi trên người Dương quý nhân.

''Không thể nào, sao có thể??!!''

Dương quý nhân ngồi liệt trên đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy theo gương mặt từng giọt rơi trên đất, toàn thân run rẩy.

''Thái hậu nương nương...''

''Ngươi câm miệng!'' Thái hậu tức giận cắt ngang.

''Ngươi chuyên môn sinh sự ở trong cung, không ngày nào an phận, không ngờ ở chùa Hoàng Giác ngươi cũng giở mấy chiêu này''

Loại nữ nhân đầu óc ngu si lại không an phận này, bà chán ghét đến cực điểm.

Dứt lời Thái hậu vung tay lên, các cô cô thân thể khỏe mạnh lập tức chặn miệng của Dương quý nhân lại lôi xuống.

Dương quý nhân sợ hãi đến cả người xụi lơ, giống như kéo một cái bao tải, ngay cả cơ hội để hô lên một câu trách móc cũng không có.

Các phu tần sợ hãi không dám lên tiếng, trong phòng cây kim rơi xuống cũng nghe được tiếng.

Cửa bên cạnh 'ken két' mở ra, Tố phi ăn mặc chỉnh tề ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, chậm rãi dừng trước mặt Thái hậu uốn gối hành lễ.

Thái hậu gật đầu thở dài.

''Ngươi chịu ủy khuất, nếu ai còn nghị luận chuyện ngày hôm nay nữa, kết cục sẽ giống như Dương quý nhân''

''Đa tạ Thái hậu nương nương đã giúp thần thiếp chủ trì công đạo'' Tố phi chậm rãi quỳ xuống, trán chống trên mặt đất.

Nàng kiên cường quá nhiều so với tưởng tượng của chính mình, chỉ tuyệt vọng có một lát, đã nhanh chóng khôi phục lý trí.

Chắc là vì bản thân không có hy vọng gì với cuộc sống trong cung nên cũng không có tuyệt vọng gì lắm.

''Tố phi bình thân đi''

Nhìn người trước mắt khóc đỏ hai mắt, tư thái cung kính, trong lòng Thái hậu cực kì rung động.

'Không ngờ trong cung còn có nhân vật như vậy, có thể nuốt xuống tức giận, hậu cung của Hoàng đế, cao thủ nhiều như mây''

Chuyện kết thúc.

Thái hậu không có khẩu vị, dẫn theo Nhạn Thu cô cô tới phòng bên nghỉ ngơi.

Sắc mặt Hoàng hậu và Hứa phi khó coi, sắc mặt Tố phi càng kém, Diệp tiệp dư cũng không nói câu nào.

Các Quý nhân, Mỹ nhân không dám nói gì, nhất là ba Quý nhân có giao hảo với Dương quý nhân, hận không thể biến mất ngay tại chỗ, sợ liên lụy đến chính mình.

...

Trên xe ngựa trở về, Diệp Tư Nhàn lo lắng nhìn về phía Tố phi.

''Bạch tỷ tỷ, tỷ...không sao chứ''

''Ta có thể có chuyện gì chứ?'' Tố phi cười thảm đạm, nắm khăn bạch ngọc Phù dung trong lòng bàn tay.

Hai người chỉ cần có một người viên mãn cũng là tốt rồi.

''Ngoài miệng tỷ nói như vậy, trong lòng nhất định rất khó chịu.''

Tố phi từ trước đến nay ưu nhã, trong thế giới của nàng chỉ có cầm kỳ thư họa, uống trà đánh đàn, vẽ tranh đốt hương.

Diệp Tư Nhàn có rất nhiều thứ không hiểu, nhưng hiểu có một từ gọi là ''thanh quý'', cũng biết có câu gọi là ''thà chết không chịu nhục''

''Đừng suy nghĩ nhiều''

''Lúc đó...ta rất sụp đổ, nhưng ta rất nhanh chóng nghĩ thông suốt'' Tố phi thẳng lưng, ánh mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe.

''Ngày tháng trong cung vốn giống như một bãi nước bẩn, trước kia chưa từng trải qua là do ta may mắn, muội muội không phải là muội cũng mấy lần suýt mất mạng sao?''

Một câu nói trúng tim đen, Diệp Tư Nhàn cũng ủy khuất.

''Đúng vậy, may mắn có Hoàng thượng che chở, bằng không ta đã chết mấy lần rồi''

Nghĩ như vậy, Diệp Tư Nhàn không ủy khuất nữa.

''Cho nên ta cũng không có gì để ủy khuất'' Tố phi rủ mắt cười hờ hững.

''Chỉ cần hắn sống tốt, ta sẽ không ủy khuất''

''Hả?''

Đầu óc Diệp Tư Nhàn đơn giản, không nghĩ ra được đạo lý này.

Tố phi cười khổ vuốt vuốt tóc nàng.

''Người chỉ cần có hy vọng thì sẽ không ủy khuất, hy vọng của muội là Hoàng thượng, còn hy vọng của ta là...''

Âm thanh xe ngựa lộc cộc, không ai có thể nghe thấy các nàng.

Sắc trời dần muộn.

Xe ngựa xa hoa lộng lẫy vào cửa thành đi thẳng đến hoàng cung, các phi tần phục thị Thái hậu hồi cung trước, sau đó tụ tập ở cung Tê Phượng của Hoàng hậu lắng nghe giáo huấn.

''Chuyện hôm nay trở về đều ngẫm lại cho kỹ, bổn cung không hy vọng lại xảy ra thêm lần nữa''

''Hoàng thượng không có ở trong cung, đều nên an phận thủ thường, không được gây chuyện thị phi''

''Dạ!''

Các phi tần thành khẩn, lúc này đều là thật lòng.

Chúng phi tần giải tán, Hoàng hậu quay lại nội thất, tựa trên chiếc giường quen thuộc xoa huyệt thái dương, ''Dương quý nhân không thể sống''

''Nương nương, muốn động thủ sao?''

''Nếu không động thủ thì không được, cô ta biết quá nhiều bí mật của bổn cung, vốn định dùng cô ta nhiều hơn một chút, đáng tiếc....không thể''

Từ đầu hạ độc Đại hoàng tử, vu oan Diệp tiệp dư.

Càng về sau Dương quý nhân càng tự cho là mình thông minh, gieo rắc lời đồn Diệp tiệp dư cấu kết với Thuần Tiểu Vương gia, mình vì mua chộc mà đẩy tội danh lên người Hứa phi,

Đến cuối cùng nàng và Dương quý nhân đạt được đổi chác ở núi giả trong Ngự hoa viên, giết Diệp tiệp dư.

Mỗi một chuyện này, đề cập đến từng chuyện một đều đủ để nàng mất đi Hậu vị.

Hai tay Hoàng hậu gắt gao bấu lấy ghế dựa gỗ đàn hương khắc hoa, mười móng tay gãy vụ đổ máu cũng không thấy đau đớn.

''Ngọc Đường, trước khi Hoàng thượng trở về, tìm cách khiến Dương quý nhân chết đi''

''Dạ, nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm thuận lợi'' Ngọc Đường trung thành tuyệt đối.

...

Các phi tần phía bên này yên lặng giải tán, không tụm năm tụm bảy cười nói như xưa, từng người đều nơm nớp lo sợ.

Diệp Tư Nhàn đi theo sau lưng Tố phi, các cô cô ôm Công chúa đang ngủ say đi bên cạnh, ai cũng không nhiều lời.

Mãi cho đến trước khi Triệu Nguyên Cấp hồi cung, trong cung vẫn luôn thấp thỏm như vậy.

Giữa tháng tư, trong cung nhận được tin tức, sau ba ngày nữa Hoàng thượng sẽ tới hậu cung.

Trong cung Tê Phượng, đuổi tiểu thái giám đưa tin tức đi, Hoàng hậu ngã ngồi trên phượng ỷ.

''Ngọc Đường, sao lãnh cung còn chưa có động tĩnh, không phải bổn cung bảo ngươi giải quyết tai họa đó đi à?''

Hoàng hậu bối rối sắc mặt tái nhợt, Ngọc Đường vội vàng quỳ xuống.

''Nương nương, Dương thị thấy nô tỳ liền la hét, huyên náo mọi người ở gần đó đều biết, nô tỳ không dám làm gì cô ta''

Mặc dù lãnh cung không có người ngoài, nhưng những nơi như Ngự hoa viên và phòng thái giám đều ở xung quanh đó, một khi động tĩnh quá lớn sẽ quấy rầy bọn hắn, tất cả mọi người sẽ biết là Hoàng hậu diệt khẩu.

''Gian xảo!''

''Cô ta nói cái gì?''

''Cô ta nói muốn gặp Hoàng hậu nương nương''

''Gặp ta?'' Hoàng hậu dựa vào phía sau một chút cười khẩy ''Ngươi thấy bổn cung bây giờ sẽ còn đi gặp cô ta sao?''

''Tìm một tiểu cung nữ đáng tin cậy qua đó thăm dò, xem thử cô ta muốn nói cái gì, hoặc là bí mật đưa phong thư cũng được'' Hoàng hậu lại phân phó.

''Dạ!'' Ngọc Đường cung kính lui ra.

Hoàng hậu tựa trên phượng ỷ, hốt hoảng trên mặt biến mất, chỉ còn lại tàn độc.

...

Liên quan đến lãnh cung.

Trong cung sẽ có một nơi chuyện biệt gọi là: Lãnh cung, đều là cung điện trước kia bị bỏ phế, lâu năm không tu sửa cũng không ai trông coi.

Tỉ như nơi này rất lâu trước đây gọi là Phương Lan điện, tiếc là bảng hiệu đã bị mối mọt ăn mòn rơi xuống.

Cỏ dại trong viện cao hơn người, cung điện nguy nga bị cành khô lá rụng tro bụi phủ đầy, đủ loại côn trùng bay nhảy lung tung.

Mặt Dương quý nhân không cảm xúc ngồi trước cửa sổ, ngẩn người nhìn mạng nhện che kín cửa sổ.

Ba ngày, từ lúc nàng vào đây đã ba ngày, vẫn ngồi đây người không ra người ma không ra ma, chỉ cần có người đến, nàng liền la to, sợ không cẩn thận bị Hoàng hậu diệt khẩu.

Hoàng hậu...Dương quý nhân cười lạnh.

Chắc là hiện tại người mong nàng chết nhất chính là Hoàng hậu.

Đáng tiếc, sao nàng có thể chết được? Nàng vào cung là muốn vinh quang hiển hách, là muốn hưởng vinh hoa phú quý, sao nàng có thể chết.