Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 135: Chuyện sinh con phải xem duyên phận




 Nhờ vào một câu của Diệp Tư Nhàn, bữa tối rất phong phú.

Nhưng cũng không xa xỉ, đều là các món dân gian thức nhắm theo mùa mà nàng chỉ đích danh, thậm chí còn có mấy đĩa rau dại điền dã.

Vì để kiếm những nguyên liệu này lấy lòng Diệp tiệp dư, Tổng quản Bàng Đại Hải của Ngự thiện phòng sầu muốn trọc đầu.

''Hoàng thượng, Diệp tiệp dư, đây đều là chúng nô tài tỉ mỉ chuẩn bị cho người, nếu cảm thấy hợp khẩu vị, nô tài lại cho người làm thêm'' Bàng Đại Hải ưỡn cái bụng cười tủm tỉm đi tới cửa, tự mình giới thiệu từng món.

''Bàng tổng quản vất vả rồi'' Triệu Nguyên Cấp cũng không ngẩng đầu lên nhàn nhạt ''Thưởng''

Phùng An Hoài hiểu ý, kéo Bàng tổng quản ra bên ngoài, lấy ra bạc thưởng đã chuẩn bị từ trong áo.

''Ngươi cũng quá tranh công rồi, không sợ Diệp tiệp dư mà không thích một cái Hoàng thượng sẽ trị tội ngươi à?''

Bàng tổng quản sắp khóc: ''Ta đâu có biết Hoàng thượng ở đây đâu''

Trong phòng, hai người ăn không nói chuyện.

Kỳ thật Diệp Tư Nhàn ngột ngạt đến hoảng, luôn cảm thấy vừa ăn cơm vừa có người bên cạnh nói chuyện phiếm rất vui, ai mà biết vào cung thì cái này lại thành tật xấu.

Rốt cuộc cũng qua bữa tối, nhìn cung nhân đem từng đĩa thức ăn đi.

Diệp Tư Nhàn rửa tay súc miệng mới dám mở miệng nói.

''Hoàng thượng, lần này người xuất cung, phải bao lâu mới trở về?''

''Trẫm cũng không đi xa, ước chừng ba đến năm ngày sẽ về, sao vậy?'' Triệu Nguyên Cấp tùy ý ngồi trên giường gần cửa sổ, tiện tay lật một quyển truyện dân gian, chỉ nhìn một chút liền đặt xuống một bên.

''Thế nào? Một ngày không gặp như thể ba năm à?'' hắn trêu ghẹo.

''Cũng không phải, mà...có hơi sợ hãi''

Nói tới là uất ức, mỗi lần Triệu Nguyên Cấp đi vắng, nàng đều bị đám nữ nhân kia bắt nạt.

''Đừng sợ, trẫm sẽ phái người bảo vệ nàng, chuyện lần trước sẽ không xảy ra nữa'' Triệu Nguyên Cấp hiểu ý của nàng.

''Đa tạ Hoàng thượng'' Diệp Tư Nhàn trịnh trọng hành lễ.

Hai người hàn huyên một hồi, sau khi tắm rửa liền đến nội thất nghỉ ngơi.

Giường gỗ tử đàn của Trữ Tú Cung quả nhiên khác với giường của Cẩm Tú Hiên, giường to như cái phòng nhỏ, nằm trên đó có thể tùy ý lăn qua lăn lại, không cần lo sẽ rơi xuống.

Đương nhiên, làm một số chuyện cũng đặc biệt thỏa thích.

Đêm nay Triệu Nguyên Cấp mãi đến canh tư mới ngủ, đem thân ảnh trong ngực ôm lấy hung hăng làm hết lần này tới lần khác, sau đó mới thỏa chí ôm người, vừa lòng thỏa ý thiếp đi.

Còn Diệp Tư Nhàn.

Nàng...sớm đã nửa choáng nửa mộng, chỉ cảm thấy thân thể mệt rã rời, trong đầu ong ong trống rỗng, sau đó xảy ra chuyện gì nàng hoàn toàn không nhớ rõ.

Mãi đến hôm sau tỉnh lại, bên người đã trống không, chỉ còn lại giường chiếu xốc xếch, còn có...quần áσ ɭóŧ ném đầy đất.

''Hoàng thượng đã đi rồi sao?''

Nàng đứng lên gọi người, Viên Nguyệt Xảo Yến vội vàng chạy đến.

''Tiểu chủ, Hoàng thượng vào triều, nói lát nữa sẽ tới dùng bữa với tiểu chủ, sau đó mới xuất phát''

''Vậy được rồi'' Diệp Tư Nhàn thở phào.

Thật sợ hắn không từ mà biệt, dù chỉ có mấy ngày xa cách cũng khiến lòng nàng sợ sệt.

Đồ ăn sáng vẫn rất phong phú, Triệu Nguyên Cấp tới đúng giờ.

Thấy sắc mặt nàng không tốt, hắn vỗ vai nàng dụ dỗ nói: ''Trẫm đồng ý với nàng, nếu như án mạng ở Kinh thành giải quyết thuận lợi, sẽ dẫn nàng về Giang Nam một chuyến có được không?''

Tiểu nha đầu ở trong cung nơm nớp lo sợ, hắn cũng có chút xót xa trong lòng.

''Đây là lần thứ tám người nói vậy rồi, thần thiếp muốn xem thử khi nào mới thực hiện được.

''Sẽ nhanh thôi'' Triệu Nguyên Cấp sờ sờ mũi của nàng.

...

Sau khi Triệu Nguyên Cấp dẫn văn võ bá quan xuất phát, trong cung lập tức quạnh quẽ.

Không ai tới Ngự hoa viên, cũng không ai ăn mặc trang điểm lộng lẫy chạy tới gần Trữ Tú Cung.

Diệp Tư Nhàn dứt khoát đóng cửa lớn, không gặp ai hết.

Đảo mắt đến mùng mười, ngày Thái hậu định xuất cung.

Các phi tần sớm đã chuẩn bị xong đồ đạc, mang theo cung nữ thái giám thân cận, ngồi xe ngựa cuồn cuộn hướng tới chùa Hoàng Giác ở ngoại ô.

Ban đầu Tố phi không muốn đi, nhưng thấy đôi mắt Di An sáng ngời, nói muốn đi xem phong cảnh ngoài cung, trong lòng Tố phi mềm nhũn liền đồng ý.

Xuất cung với Hoàng thượng quả nhiên không giống xuất cung với Thái hậu.

Vế trước là chân chính thả lỏng, vế sau là thật sự mệt mỏi, vô cùng nhiều quy tắc.

Dọc đường không thể đi vệ sinh, không thể xuống xe ngựa, nếu thật sự muốn xuống cũng phải đeo mặt nạ che kín, nhất thiết không được để người ngoài trông thấy dung nhan.

''Thật khó quá, may là ta nhanh trí, ngồi xe ngựa cùng tỷ, không thì ngộp chết ta rồi''

Diệp Tư Nhàn vừa giúp Di An chải bím tóc vừa cười hì hì.

''Muội đó, vào cung nhiều năm vẫn không sửa được tính tình của muội'' Tố phi dở khóc dở cười.

''Ta đã như vậy từ nhỏ tới lớn, mẫu thân ta chưa từng đòi hỏi ta phải làm gì, không được làm gì, bách tính ở thành nhỏ chúng ta cũng đơn thuần chất phác, chưa từng thấy cô nương nhà ai không thể ra khỏi cửa.

Diệp Tư Nhàn nói liên miên lải nhải.

Nhớ tới phong cảnh Giang Nam, phong tục Giang Nam, tiểu thư khuê các và bách tình bình dân ở Giang Nam, còn nói mình thật cũng bội phục tiểu thư khuê các có thể một mực không ra khỏi cửa''

''Bạch tỷ tỷ, cho dù tỷ không tiến cung mà gả đến nhà quyền quý khác, có phải cũng không được đi ra ngoài không?''

Một câu hỏi khó Tố phi, trong mắt nàng hiện lên đau thương nồng đậm, thoáng cái liền mất, nụ cười trên mặt nhạt nhẽo.

''chuyện không xảy ra thì ai mà biết được, lỡ ta không gả vào nhà quyền quý, mà là đến thành nhỏ như ở quê của muội, có lẽ ta cũng có thể cùng các phu nhân tiểu tư thân thiết hẹn nhau đến ngoại ô thả diều''

Nói đến thả diều, Diệp Tư Nhàn lại hăng hái.

Ở trong xe ngựa lải nhải liên miên nói nàng và các tiểu tỷ muội hàng xóm cưỡi ngựa chuồn ra khỏi thành, tìm tới nhà tiểu thương chỉ vì mua một con diều to nhất.

Nhớ lại quá khứ, Diệp Tư Nhàn luôn nói mãi không hết, trong mắt vẫn luôn là cười tủm tỉm.

Di An cũng vui vẻ, líu ríu hỏi chơi diều là cái gì, nó cũng muốn con to nhất.

Vẻ mặt Tố phi tươi cười nhìn một lớn một nhỏ trước mặt đối thoại, trong mắt hơi nóng, trong lòng lại lạnh thấu tim.

Nếu như nàng chưa vào cung, bây giờ hẳn là cũng có hài tử rồi? Hắn ôn tồn lễ độ, ý văn dạt dào, nhất định sẽ cõng nữ nhi trên cổ chơi thả diều, cũng nhất định sẽ dạy nhi tử gật gù đắc ý đọc Kinh Thi, giống hệt như hắn lúc còn bé.

Nhưng bây giờ, bọn họ cách xa ngàn dặm, chỉ sợ đời này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại.

Nỗi đau tàn nhẫn như vậy cũng không biết hắn tiếp nhận thế nào, có thể quật cường không chịu cưới thê tử hay không, có thể...không gượng dậy nổi hay không, rốt cuộc có trả được mối thù của hắn không?

''Mẫu phi, mẫu phi, người nhìn xem Diệp nương nương buộc tóc cho con có đẹp không?''

Tiểu công chúa líu ríu nhào vào ngực mẫu phi, cười tủm tỉm khoe khoang bím tóc, dùng dây đỏ để buộc, cũng dùng hồng mã não xuyên thành sợi dây châu, màu đỏ sáng rực tươi đẹp tôn lên khuôn mặt mũm mĩm hồng hồng của tiểu Công chúa.

''Đẹp lắm''

Tố phi thu hồi suy nghĩ, hôn lên gương mặt nữ nhi một cái, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve bím tóc nhuyễn của nó.

''Thật đẹp, còn không mau tạ ơn Diệp nương nương đi?''

Diệp Tư Nhàn cũng cười, chua xót nói: ''Đại công chúa thật ngoan, thật hâm mộ tỷ tỷ có một áo bông nhỏ* tri kỷ như vậy, mẹ con hai người thân thiết ngọt ngào, trông thèm chết ta rồi''

*áo bông nhỏ ý chỉ con gái nhỏ

''Nếu đã thấy thèm, vậy tự mình sinh một đứa đi chứ?''

Lời còn chưa dứt, mặt Diệp Tư Nhàn đỏ bừng: ''Khụ...sinh con dù sao cũng phải xem duyên phận, sao nói có là có được''