Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 122: Quả thật thích nàng




''Trẫm quả thực không để ngươi ở trong lòng''

Triệu Nguyên cấp cũng nhìn chằm chằm nàng, cảm thấy nữ nhân trước mắt vô cùng đáng thương, cau mày nói không nhanh không chậm.

''Nhưng nhiều năm như vậy, trẫm tự hỏi cũng chưa từng bạc đãi ngươi, nhưng ngươi thì sao? Hồi báo trẫm thế nào? Chính là dạy bảo Diên nhi thành ra như vậy?''

''Xem cung nữ thái giám như đồ chơi, có phơi chết tươi, có chết cóng, còn có đánh chết trong Thận hình ti, còn bị lột sạch y phục ném tới hồ Thái Dịch chết đuối, đây chỉ là một trong số đó thôi''

''Còn rất nhiều người bị tra tấn nặng nề nhưng không chết, cũng không dám nói ra, trẫm vẫn không hiểu, một hài tử sáu tuổi như nó sao lại có thể tàn bạo như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, Quý phi, chỉ có ngươi''

Triệu Nguyên Cấp híp mắt.

''Nhưng cho dù là vậy, trẫm vẫn không nghĩ tới phải bỏ ngươi, chỉ là tách ngươi và Diên nhi ra, ngươi không cảm thấy trẫm đối với ngươi quá nhân từ rồi sao?''

''Chỉ là cung nhân thấp hèn mà thôi, mạng của bọn hắn cũng gọi là mạng sao?'' Hứa quý phi nghiến răng nghiến lợi.

''Hoàng thượng chỉ muốn tìm lý do trừng trị Diên nhi của thiếp, hà tất phải tìm lý do buồn cười như vậy, dù sao thần thiếp cũng không dám nói lời oán giận, lôi đình mưa móc đều là quân ân, thần thiếp chịu là được chứ gì!''

''Láo xược!''

Triệu Nguyên Cấp trầm giọng nổi giận, Hứa quý phi lại cứng đầu quỳ thẳng tắp, ngay cả một câu mềm dịu cũng không chịu nói.

Triệu Nguyên Cấp thất vọng đứng dậy rời đi, trước khi đi quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhắm đôi mắt sắc bén lại.

''Người đâu, hiểu dụ lục cung, Hứa quý phi nói năng xằng bậy, mất đi đức hạnh, giáng xuống làm Nhị phẩm Phi vị để trừng phạt''

''Nô tài lĩnh chỉ'' Phùng An Hoài cung kính.

Chờ Hoàng thượng sải bước rời đi, Phùng An Hoài ngoắc gọi đồ đệ.

''Nghe thấy chưa? Còn không mau đi làm?''

Tiểu đồ đệ lanh lợi nhanh như chớp đi làm việc, Phùng An Hoài hất phất trần lên đuổi theo bước chân Hoàng thượng.

''Các cung đều vui mừng rộn ràng, chủ tử nhà nào cũng thưởng cho hạ nhân, chỉ có Tây Hà Cung này là xúi quẩy'' tiểu đồ đệ khác ghét bỏ nói thầm.

''Ô, thế nào? Ngươi còn có ý kiến sao?'' Phùng An Hoài dùng phất trần gõ lên đầu tiểu thái giám.

''Hoàng thượng long nhan giận dữ không liên lụy tới chúng ta là tốt rồi, Quý phi nương nương cũng coi như phúc lớn mạng lớn, đại bất kính như vậy mà Hoàng thượng còn có thể tha cho ngài ấy, cũng là long ân'' Phùng an Hoài tặc lưỡi nói.

Tiểu đồ đệ xoa xoa đầu, lờ mờ nghe, Phùng An Hoài lại tự lẩm bẩm.

''Nhưng Hoàng thượng ước chừng cũng là nể mặt Hứa gia, nếu không thì Hứa phi nương nương như vậy không vào lãnh cung coi như tốt lắm rồi''

Đầu năm thoáng cái đã qua, đến mùng hai trong cung yên tĩnh hơn nhiều.

Thứ nhất, trong cung bận rộn mấy ngày nay, chủ tớ đều mệt mỏi.

Thứ hai, hôm nay là ngày Hoàng thượng đưa Đại hoàng tử xuất cung, đêm qua Hoàng thượng nổi giận đùng đùng đi ra khỏi Tây Hà Cung, còn giảm phân vị của Hứa phi, lúc này ai dám trêu chọc?

Các phi tần trốn trong cung của mình, vừa lặng lẽ bát quái vừa chờ xem kịch vui.

Dùng xong bữa sáng, có bốn tiểu thái giám tới Tây Hà Cung, nói phải dẫn Hoàng tử rời cung.

Hứa quý phi khóc trời đập đất ôm nhi tử nhìn tới nhìn lui, còn nói liên tục không ngừng, cuối cung ngay cả Triệu Trường Diên cũng không chịu nổi, nói thằng mẫu phi điên rồi, nhe răng trợn mắt giãy dụa ra khỏi ngực Hứa quý phi, đi theo thái giám rời đi.

Đứa trẻ sau tuổi còn chưa hiểu ý nghĩa của ly biệt, nó đương nhiên không biết một khi bước ra khỏi cửa cung này, muốn trở về sẽ khó khăn biết chừng nào.

Bạch Lộ và Hà nhũ mẫu hai người quỳ trên đất dập đầu, trịnh trọng bái biệt Hứa phi, rưng rưng rời đi.

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Tây Hà Cung khôi phục vẻ vắng lặng một cách chết chóc, Hứa phi mới hốt hoảng bò dậy từ dưới đất, ngửa đầu vừa khóc vừa cười, náo loạn hồi lâu mới được các cung nhân mời đến nội điện.

''Nương nương, Đại hoàng tử nhất định sẽ bình an vô sự, người cũng phải bảo trọng thân thể''

Bạch Lộ rời đi, cung nữ bên cạnh cũng đổi thành Thược Dược, đây là nha hoàn của hồi môn duy nhất còn lại mà nàng mang vào cung.

''Thược Dược? May mà bên cạnh bổn cung còn có ngươi, sau này ngươi trung thành tuyệt đối với ta, bổn cung nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, không cho ngươi rời đi, bổn cung tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi!''

Hứa quý phi cuống quít kéo tay Thược Dược, liều mạng nắm chặt.

Thược Dược sợ hãi quỳ xuống đất cuống quít dập đầu.

''Nương nương yên tâm, nô tỳ tuyệt đối không rời đi''

''Nô tỳ hầu hạ nương nương cả đời, trung thành tuyệt đối với người, nô tỳ sẽ luôn hầu hạ bên cạnh người''

Hứa quý phi nhẹ nhàng thở ra, cho người nấu nước nóng rửa mặt, tựa trên giường ngủ thật say.

Mấy hôm nay Diên nhi rời cung, nàng cả đêm không ngủ được, rốt cuộc cũng đưa tiễn, mặc dù lòng đau nhau cắt nhưng cũng buông lỏng chút tinh thần, ngủ rất say.

Thược Dược cẩn thận giúp chủ tử đắp chăn, trên mặt không giấu được vẻ đắc ý cháy bỏng.

Bạch Lộ cuối cùng cũng đã đi, nàng rốt cuộc cũng được chủ tử coi trọng, thăng nhiệm Nhất đẳng Đại cung nữ.

Trước kia mặc dù cùng là của hồi môn như Bạch Lộ, nhưng chủ tử luôn nể trọng Bạch Lộ hơn, mình luôn lúng ta lúng ta bị bỏ qua một bên.

Bây giờ rốt cuộc chỉ còn lại mình, xem ra ông trời có mắt.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến Tết Nguyên Tiêu.

Thân thể Diệp Tư Nhàn rốt cuộc khỏi hẳn, hàn khí xâm nhập cơ thể bị xua đi hầu như không còn, da bong tróc cũng không để lại sẹo, đều là kết quả tốt nhất.

Chuyện không tốt duy nhất chính là, ở Chiêu Dương Cung ngột ngạt gần chết.

''Hoàng thượng, người cho thần thiếp trở về đi? Cẩm Tú Hiên cũng rất tốt, có thể đốt lò, thần thiếp không chịu chút ủy khuất nào đâu''

''Không được!'' Triệu Nguyên Cấp lật sách cũng không ngẩng đầu lên.

''Thần thiếp cũng không thể ở Chiêu Dương Cung mãi, làm vậy còn ra thể thống gì nữa không phải sao?'' Diệp Tư Nhàn nhiệt tình khuyên bảo.

''Vậy tới Trữ Tú Cung đi, Trữ Tú Cung là cung điện mới tu sửa, vừa lớn vừa rộng rãi, vốn là chuẩn bị cho tú nữ tuyển tú, nhưng sau này trẫm sẽ không tuyển tú nữa, cho nên Trữ Tú Cung trống, trẫm nghĩ đúng lúc hợp cho nàng ở'' Triệu Nguyên Cấp không nhanh không chậm.

Kỳ thật còn rất nhiều rất nhiều cung điện xa hoa lộng lẫy hơn Trữ Tú Cung, như Dao Hoa Cung, Ngọc Chiếu Cung các thứ.

Những nghĩ lại người đã từng ở trong đó, Triệu Nguyên Cấp lắc đầu, thôi quên đi.

Chỉ có Trữ Tú Cung, từ lúc được tu sửa chưa từng có người ở, xem như cung điện mới.

''Trữ Tú Cung?'' Diệp Tư Nhàn mở to mắt, nàng cảm thấy Hoàng thượng nghĩ đơn giản như vậy.

Mặc dù không hiểu sao đang yên lành lại muốn dời cung, mà dời cung thì cũng rất phiền phức, nhưng nghĩ lại Trữ Tú Cung tao nhã hơn Cẩm Tú Hiên.

Nàng cũng không cãi nữa.

''Trữ Tú Cung cũng được, cung điện vừa lớn vừa đẹp, vừa vặn sát bên phía đông của Trường Ninh Cung, chúng thần thiếp qua lại cũng thuận tiện, thần thiếp đa tạ Hoàng thượng'' Diệp Tư Nhàn cười hì hì.

Thấy nàng dễ dàng chấp nhận như vậy, Triệu Nguyên Cấp còn hơi khó tin.

''Trẫm còn nghĩ là nàng muốn ở lì Cẩm Tú Hiên không chịu đi''

''Lần này sẽ không đâu, thiếp có bóng ma tâm lý đối với Bắc Uyển, thiếp không muốn tiếp tục tới nữa''

Ăn ngay nói thật như vậy, ai mà không sợ nơi suýt chút chôn thây mình? Sợ chết không phải nói quên là quên.

''Qua tết Nguyên Đán thì dời qua đó đi, thiếu gì thì cứ tìm trẫm mà đòi''

''Để thưởng cho nàng, đêm nay trẫm sẽ dẫn nàng xuất cung nhìn một chút''

''Thật sao?'' đôi mắt Diệp Tư Nhàn sáng lên, hưng phấn đến xoa xoa tay, không biết nên nói gì cho phải.

Triệu Nguyên Cấp gõ gõ đầu nàng: ''Trẫm có từng lừa nàng chưa?''

Hắn thực sự rất thích tiểu cô nương trước mắt, sao có thể có người thẳng thắn như vậy.

Muốn cái gì thì nói muốn cái đó, thích ăn gì là lớn miệng ăn hết.

Vui thì cười, không vui thì khóc, không già mồm làm bộ.

Người người đều tò mò tại sao hắn lại nâng một người xuất thân hàn vi trong lòng bàn tay như thế, nhưng hắn quả thật, chỉ thích nàng như vậy.