Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 119: Ngừng đại tuyển đi




Ra khỏi Chiêu Dương Cung, Thái hậu thấy đau đầu, cả người đều lờ mờ.

''Nhạn Thu ngươi xem, một Quý nhân nhỏ nhoi cũng dám được đà lấn tới, dẫm lên đầu ai gia'' càng nghĩ càng giận, các tức càng nhịn không được.

Nhạn Thu dìu Thái hậu vừa đi vừa khuyên.

''Cho nô tỳ nói, chuyện này nương nương người đừng quản''

''Xem như quản cũng nên đứng về phía Hoàng thượng, người đứng về phía Quý phi là không đúng''

Thái hậu cũng nghĩ vậy, liền trầm mặc.

Chạng vạng tối Hứa quý phi lại tới, dường như là muốn nghe tin tức, Thái hậu trực tiếp cho người từ chối, nói do lạnh nên thân thể khó chịu, uống thuốc đi ngủ rồi.

''Ngủ rồi?''

Hứa quý phi sửng sốt một chút, quay người lại cười lạnh.

''Xem ra trong hậu cung này không ai thực tình giúp mẹ con chúng ta, Thái hậu không, tiện nhân Hoàng hậu kia càng sẽ không''

''Không ngờ, ta đường đường là Quý phi, vì Hoàng thượng mà sinh Hoàng tự, thế mà có thể rơi vào kết cục như vậy''

Nước mắt đảo quanh hốc mắt, Hứa quý phi liều mạng ngẩng đầu lên không cho chúng rơi xuống.

Nàng không hiểu, tiện nhân Diệp thị kia rốt cuộc có gì tốt, tất cả mọi người trong hậu cung cộng lại cũng không quan trọng bằng nàng.

...

Qua hai mươi, bầu không khí ăn tết dần nồng đậm, các cung nhân càng ngày càng bận rộn.

Mẹ con Hứa quý phi phạm sai lầm, tự nhiên không thể tiếp tục quản lý lục cung.

Lúc này Hoàng hậu mỉm cười nói với Hoàng đế.

''Thân thể của thần thiếp đã tốt hơn, sau này chuyện trong cung không cần cực khổ Quý phi muội muội''

Triệu Nguyên Cấp nhìn chằm chằm Hoàng hậu, rốt cuộc gật đầu: ''Hoàng hậu vất vả rồi''

''Thần thiếp và Hoàng thượng là phu thê một thể, có thể vì Hoàng thượng phân ưu là vinh hạnh của thần thiếp'' Hoàng hậu nhàn nhạt thi lễ, lui ra ngoài.

Ra khỏi Chiêu Dương Cung, Hoàng hậu hăng hái đi thẳng tới Tây Hà Cung, nàng muốn đích thân đi lấy lại phượng ấn thuộc về mình.

Tây Hà Cung.

Hứa quý phi đang dùng bữa trưa với nhi tử, thấy Hoàng hậu tới, nàng cho người đưa nhi tử đi, mình đi đến bàn sách, đích thân lấy phượng ân xuốngm hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Hoàng hậu.

''Là ngươi ở sau lưng giở trò quỷ đúng không?''

''Ngày đó nhi tử ta đang đọc sách, là ngươi phái người dẫn dụ nó ra ngoài đúng hay không?''

Hoàng hậu nhẹ nhàng mở hộp gỗ tử đàn, cầm phượng ấn giương cánh bằng vàng trong lòng bàn tay chậm rãi thưởng thức.

''Quý phi muội muội có phải là bị bệnh rồi không, giữa ban ngày nói năng mê sảng, bổn cung sao lại nghe không hiểu gì hết vậy?''

''Ngươi dám nói ngươi nghe không hiểu?''

Hứa quý phi vọt tới trợn mắt nhìn Hoàng hậu.

''Chính miệng Diên nhi nói với ta, là tiểu thái giám lạ mặt nói muốn cho hắn kinh hỉ gì đó, Diên nhi ra ngoài còn gặp Dương mỹ nhân, cũng luôn miệng nói kinh hỉ''

''Nếu thần thiếp nhớ không nhầm, gần đây Hoàng hậu nương nương và Dương mỹ nhân qua lại rất thân?''

Hứa quý phi cười lạnh, đôi mắt như muốn xuyên thủng Hoàng hậu.

''Người nói xem, trên đời sao có nhiều chuyện trùng hợp vậy? Nếu Hoàng thượng mà biết, chỉ sợ vị trí Hoàng hậu này ngươi cũng ngồi không được lâu nữa đâu?''

Không có chứng cứ thì đều là nói hươu nói vượn, Hoàng hậu mỉm cười cất phượng ấn vào hộp.

''Quý phi muội muội đúng là gần đây quá mệt mỏi, há miệng ngậm miệng đều không chút căn cứ nào, bổn cung coi như nghe một chút thôi, không truy cứu, nếu ngươi nói lung tung ra ngoài, vậy vị Hoàng hậu này đầu tiên là trị ngươi''

Hoàng hậu nghênh ngang rời đi, Hứa quý phi tức đến xanh mét cả mặt mày, đôi tay hận không thể xé nát khăn tay.

''Quả nhiên là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây''

Ban đầu ở Đông Cung Thái Tử Phi bị nàng triệt đề chèn ép, sau khi vào cung Hoàng hậu không được sủng ái, cuối cùng cũng có ngày làm mưa làm gió trên đầu nàng.

''Ta khinh!!''

Bạch Lộ bưng một bát trà đến cho chủ tử nhà mình thuận khí.

''Nương nương, chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng nói qua mùng một phải tiễn Đại hoàng tử, chúng ta không thể trơ mắt...''

''Ta còn biện pháp nào?'' Hứa quý phi rưng rưng nước mắt, con mắt sưng lên, xẹp rồi lại sưng, cũng không biết bao nhiêu lần.

''Bạch Lộ, ngươi nói ta phải làm gì đây? Ta đi hay là Hoàng nhi đi?'' đến cùng là mẫu bằng tử quý hay tử bằng mẫu quý?

Hứa quý phi xoắn xuýt đến hận không thể đập nát trái tim mình thành hai nửa.

Bạch Lộ xoắn xuýt một hồi, chậm rãi nói: ''Nô tỳ cảm thấy, vẫn nên tiễn Đại hoàng tử đi''

''Đại hoàng tử dù sao cũng là con ruột của Hoàng thượng, cho dù đưa ra ngoài cung dạy bảo Hoàng thượng nhất định cũng sẽ sắp xếp mọi chuyện chu toàn thỏa đáng, không có khả năng thật sự để Hoàng tử bị bắt nạt''

''Còn nữa, Hoàng tử ngài ấy dù sao cũng là nam nhi, ra ngoài trải chút sự đời cũng tốt, tương lai có cơ hội quay lại, Hoàng thượng không thể không nhận''

''Nương nương người thì khác, người là nữ nhân, một khi rời cung có thể đời này sẽ không về được nữa''

Lời này của Bạch Lộ lật tới lật lui trong lòng rất lâu mới dám nói ra, không ngờ vừa vặn tình cờ trùng hợp với Hứa quý phi.

Hứa quý phi lệ rơi đầy mặt, khóc ròng ròng, liên tục nói có lỗi với nhi tử.

Nháy mắt đã tới giao thừa.

Đây là sau khi Hoàng hậu tiếp quản hậu cung lần nữa, gia yến giao thừa đầu tiên.

Dù thân thể Thái hậu khó chịu, Hoàng thượng thịnh sủng Diệp quý nhân, hậu cung phi tần giận mà không dám nói gì, bầu không khí trong cung tế nhị.

Giao thừa yến náo nhiệt này vẫn cử hành đúng hạn ở An Khang điện.

Đêm đó, Thái hậu chống đỡ lấy thân thể, ngồi một lát liền rời đi.

Triệu Nguyên Cấp đặt tâm ở chỗ Diệp Tư Nhàn, dù không rời tiệc nhưng cung không quan tâm.

Chỉ có Hoàng hậu thỉnh thoảng mời các phi tần uống rượu ăn tiệc thưởng ca múa, bầu không khí xem như náo nhiệt.

''Hoàng thượng, sang năm lại đến kỳ hạn đại tuyển, các tỷ muội đang ngồi đây chớp mắt đã vào cung ba năm, không có công lao cũng có khổ lao, người xem phân vị...''

Hoàng hậu trước mặt mọi người thay các phi tần xin phân vị, chọ đến các phi tần đều cảm động rơi nước mắt nhìn Hoàng hậu.

Mặc dù phân vị cũng không khiến các nàng có được sủng ái, nhưng phân vị cao thì phân lệ cũng nhiều hơn, ai mà từ chối vinh hoa phú quý chứ.

''Sau này, ngừng đại tuyển đi, hậu cung của trẫm có bấy nhiêu người đã đủ rồi'' Triệu Nguyên Cấp chậm rãi uống nửa chén rượu.

Nhóm phi tần xôn xao, bắt đầu như ong vỡ tổ, ngay cả Hoàng hậu cũng trợn mắt há mồm.

''Đùa như vậy không được đâu, ba năm một đại tuyển là quy củ do tổ tông đã định ra, tổ tiên các triều đại đều như vậy, Hoàng thượng sao có thể tùy ý phá vỡ?''

Hoàng hậu không cam lòng.

Theo nàng nói thẳng ra là tuyển một trăm tám mươi mỹ nhân kinh thiên vào cung, tốt nhất chia sủng ái của Diệp quý nhân đều ra.

Lúc tất cả mọi người còn đang không có sủng ái, chúng phi tần sẽ xem nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nghe lời hơn nhiều.

Tiếc là Triệu Nguyên Cấp không phải đang nói đùa, hắn nặng nề thả tay xuống bên trong chén.

''Nếu là quy củ do người lập ra, sẽ luôn có người phá vỡ, Phùng An Hoài, cho Lễ bộ ra chiếu chỉ...''

Mỗi một nữ nhân này gây sóng gió không ngừng ở hậu cung, nếu thật sự ba năm một tuyển, hắn có thể bị các nữ nhân phiền chết.

Có đôi khi khát nước ba ngày chỉ chọn một vò, cũng không đơn thuần là may mắn của nữ nhân, mà cũng là một loại thanh tịnh của Đế vương.

Hoàng hậu không dám khuyên nữa, cực lực che giấu đi nội tâm gợn sóng, lộ ra nụ cười hiền đức.

''Hoàng thượng thánh minh, các tỷ muội hậu cung có phúc phần''

Các phi tần hậu cung lúc này mỗi người một vẻ mặt kiểu gì cũng có, nhưng chỉ không có kinh hỉ.

A...Vào cung ba năm ngay cả nửa phần sủng ái cũng không mò ra được, Hoàng thượng không tuyển tú không phải vì các nàng, thực sự không hiểu có gì để vui.

Với lại, sau này chỉ có thể đối mặt với những gương mặt này mãi cho đến chết, kỳ thật cũng là rất tra tấn.