Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 114: Không hề trở về




Dương mỹ nhân xéo đi, Triệu Trường Diên đi đến hướng rừng mai.

''Diệp nương nương'' nó kêu một tiếng.

Diệp Tư Nhàn đang hái hoa bỗng quay đầu, cả kinh lảo đảo một cái: ''Là ngươi?''

''Đúng vậy, là ta!'' khóe môi Triệu Trường Diên nhếch lên ác độc.

''Thế nào, Diệp nương nương không chào đón sao?''

''Khong dám không dám, trong cung không chào đón ai cũng không dám không chào đón Đại hoàng tử'' Diệp Tư Nhàn cười lạnh.

Đại danh Diêm La Vương người khác chưa từng nghe qua thì nàng cũng biết, nhìn Viên Nguyệt bên cạnh sợ đến mặt mũi trắng bệch.

''Vậy là hoan nghênh đúng không?'' Triệu Trường Diên đi tới.

Diệp Tư Nhàn vô thức lùi về sau mấy bước, Viên Nguyệt càng kinh hãi vội vàng chặn trước mặt tiểu chủ.

''Ngươi! Người đừng tới đây''

''Ta chỉ tìm Diệp nương nương nói vài câu thôi, ngươi là tiểu cung nữ ở đâu tới, ở đây vướng chân vướng tay''

Triệu Trường Diên vung tay lên, hai tiểu thái giám cách đó không xa lập tức kéo Viên Nguyệt ra.

''Ngươi muốn làm gì?''

Diệp Tư Nhàn vô thức níu Viên Nguyệt lại, đáng tiếc thể lực không chống đỡ nổi, chẳng những không kéo được Viên Nguyệt lại mà còn ngã trên đất.

Xung quanh Bách Uyển hẻo lánh hoang tàn vắng vẻ, không ai đến cũng không ai đi ngang qua, lại càng sẽ không ai đến cứu nàng.

'Nguy rồi' Diệp Tư Nhàn có dự cảm không lành.

''Diệp quý nhân vẫn là đừng nhìn nữa, sẽ không ai tới cứu ngươi đâu''

Triệu Trường Diên âm trầm cười, phía sau nó lại đến thêm mấy tiểu thái giám, cầm dây thừng.

''Bổn Hoàng tử nghe nói, ngươi là sủng phi của phụ hoàng, ngay cả mẫu phi ta cũng bị hạ thấp, thậm chí ngươi còn ỷ vào sủng ái để bắt nạt mẫu phi ta và ta!''

Triệu Trường Diên càng nói càng tức, chậm rãi tới gần nữ nhân trên đất.

Diệp Tư Nhàn thề, nàng không thể nào tưởng tượng nổi một đứa trẻ sáu tuổi sẽ có biểu lộ ác độc như vậy, khuôn mặt giống Triệu Nguyên Cấp bốn năm phần sao lại tà ác như vậy, như ác quỷ mà các đạo sĩ vẽ trên bùa vàng.

''Ngươi muốn gì!''

Diệp Tư Nhàn chậm rãi lui lại

''Tiểu chủ, tiểu chủ người mau chạy đi, hắn là ác quỷ sã hại chết người!'' Viên Nguyệt hô to.

Nàng nghe các cung nhân ở cung khác nói, người bên cạnh Đại hoàng tử mỗi năm đều đổi.

Mùa hè năm nay, có cung nữ đem dưa hấu không đủ lạnh cho nó, nó liền để cung nữ kia phơi nắng dưới mặt trời chói chang, phơi đến chết tươi.

Mùa đông năm ngoái, hai tiểu thái giám đốt lò hơi bốc khói, khiến nó bị nghẹn, nó liền trói hai tiểu thái giám kia lại bỏ xuống giếng, toàn thân đều đóng băng chết cóng.

Nó không phải là trẻ con, nó là ác ma, ác quỷ!

''Các ngươi đừng tới đây!''

Diệp Tư Nhàn đứng lên muốn chạy, bị hai tiểu thái giám đạp xuống đất.

Áo khoác lông chồn bị thô bạo cởi ra, tay chân bị trói chặt, miệng cũng bị vải bố nhét vào, bao tải xẹt qua gương mặt xinh xắn, chụp xuống từ đỉnh đầu.

Sau một trận ma sát trời đất quay cuồng, tay chân Diệp Tư Nhàn bị trói chặt chẽ, bọc trong bao bố có đâm lỗ hổng, ném trong đống tuyết.

Viên Nguyệt bị nó khiên đi, ném ở nơi khác cách đó tám trượng.

Tiếng người huyên náo qua đi, Diệp Tư Nhàn vô cùng sợ hãi.

Bị bọc trong bao bố nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể cảm giác đống tuyết dưới thân nàng bị thân nhiệt làm cho tan chảy một chút, bao tải và y phục trên người dần bị tuyết thấm ướt.

Rất nhanh, nhiệt độ trên người nàng cũng mất đi theo dòng nước, cả người lạnh cóng, cánh tay bị thấm ướt đầu tiên đã đông cứng mất hết cảm giác.

''Ư...ưʍ...''

Nàng liều mạng gào thét, muốn dùng đầu lưỡi đẩy miếng khăn trong miệng ra, nhưng nàng cố mấy lần, vải bố thô ráp không nhúc nhích tí nào, ngược lại chà xát lên môi và đầu lưỡi của nàng đến máu tươi chảy ròng.

''Hoàng thượng! Hoàng thượng!''

''Nơi hoang vu không người như vậy, người có phát hiện ra thiếp không? Có tìm tới thiếp không?''

Áo lông chồn trên người đã bị lấy đi, trong đống tuyết lạnh như vậy, nàng chưa hết đêm nay sẽ bị đông cứng chết.

Không ngờ hôm nay nàng còn đang suy nghĩ, lúc nào đó Hoàng thượng thay lòng, mình sẽ ngã xuống núi chết mãi không ngóc đầu nổi.

Kết quả còn chưa hết ngày, nàng đã phải đối mặt với cái chết đột ngột, còn là chết trong tay một đứa nhỏ sáu tuổi.

Ngẫm lại mình vào cung gần ba năm, thay đổi không ít, cũng đã trưởng thành hơn, vốn cho rằng có thể đi qua trở ngại, đáng tiếc...

''Hậu cung này, quả nhiên là nơi ăn thịt người''

Nước mắt theo gương mặt trượt xuống, Diệp Tư Nhàn chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho tuyết thấm từng chút vào thân thể nàng, lấy đi toàn bộ nhiệt độ cơ thể của nàng.

Trước khi chết, nàng tiếc nuối nhất chính là chưa kịp về thăm cha mẹ ở quê nhà.

Trước kia vẫn cảm thấy, dù là mình bị chọn vào hậu cung, tương lai vẫn có nhiều cơ hội về thăm nhà.

Không ngờ lúc trước, khi lên xe ngựa vào Kinh, mẫu thân nhét từng bao lương khô, cha không ngừng cầm tay áo lau nước mắt, hốc mắt ca ca đỏ ngầu lại quyết không cho nước mắt rơi.

Một lần ly biệt kia, chính là vĩnh biệt của cả nhà họ.

''Nếu may mắn sống sót, ta nhất định phải về nhà thăm cha mẹ''

Trước khi lâm vào hôn mê, Diệp Tư Nhàn run rẩy co ro cơ thể, âm thầm thề.

...

Ngày mùa đông rất ngắn, sắc trời dần tối, gió bấc thổi hơi lạnh khắp nơi chớp mắt lại có tuyết rơi.

Hậu cung tường đỏ ngói xanh đều yên tĩnh hơn thường ngày, thời tiết như vậy, chủ tử nhà ai mà muốn đi ra ngoài?

Trong Cẩm Tú Hiên.

Tiểu Tần Tử bỏ thêm than vào lò, Xảo Yến thêm than vào bếp lò, hầm trà hoa cúc mà chủ tử thích uống.

Hai người chuẩn bị xong xuôi hết, an vị dưới hiên vừa ngắm tuyết vừa chờ.

Cứ chờ như vậy, mắt thầy trời dần tối đen, cũng mảy may không thấy bóng dáng chủ tử.

''Chẳng lẽ Tố phi nương nương Trường Ninh Cung nấu ăn ngon? Chủ tử không muốn về nữa?'' Tiểu Tần Tử trêu ghẹo.

Xảo Yến có chút bận tâm, đứng dậy trở về phòng cầm áo choàng và ô giấy dầu, nói muốn đến đón chủ tử.

''Vậy ngươi cẩn thận chút, trên đường tuyết trơn'' Tiểu Tần Tử căn dặn.

''Ngươi chuẩn bị lò sưởi tay chân đi, sau đó đến Ngự thiện phòng lấy thiện, nếu nguội thì hâm nóng, tiểu chủ trở về nhất định sẽ kêu đói''

''Biết rồi, chúng ta đều hầu hạ đã quen, còn cần ngươi dặn sao'' Tiểu Tần Tử phất phất tay.

Xỏa Yến lười nhiều lời với hắn, bung dù đón gió tuyết đi ra ngoài.

Khó khăn vượt tuyết đi vào Trường Ninh Cung, mở cửa là thủ vệ tiểu thái giám của Trường Ninh Cung.

''Đã trễ như vậy Diệp quý nhân còn muốn tới?'' Đối phương kinh ngạc.

''Ta tới đón Quý nhân nhà ta, ngươi vào thông bẩm một tiếng đi'' Xảo Yến nghe không hiểu sự kinh ngạc của đối phương, phối hợp vuốt tuyết bám trên người.

''Uây! Quý nhân nhà các ngươi sớm đã đi rồi, giờ này ngươi tới đón cái gì?''

Tiểu thái giám phụ trách thủ vệ, hắn rõ ràng thấy Diệp quý nhân ngồi một lát liền rời đi, đêm hôm khuya khoắt như vậy Xảo Yến tới đón ai?

''Chủ tử nhà ta vẫn không có về, ngươi nói ngài ấy sớm đi rồi sao?'' Xảo Yến không dám tin.

''Ta phụ trách thủ vệ sao có thể nói mò? Quý nhân nhà ngươi đi lâu rồi''

Tiểu thái giám cũng coi như hảo tâm, vẫn mở cửa cho nàng vào, kiên nhẫn giải thích mấy lần cho nàng.

Xảo Yến nhìn chính điện Trường Ninh Cung một chút, chỉ còn lại lò sưởi phòng và ánh đèn vàng ấm, biết Tố phi nương nương nhất định lại đang bồi Công chúa, xác thực không giống như chủ tử mình còn ở đây''

Nàng đứng hơi không vững, thân thể lung lay.

''Nhưng mà chủ tử nhà ta không hề trở về mà?''