Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 107: Triệu Nguyên Thuần có chút đáng thương




Cuộc sống trong cung bình thường, từng ngày trôi qua.

Chúng cung phi phát hiện Tố phi cũng không vì nuôi dưỡng Công chúa mà được sủng ái, Trường Ninh Cung vẫn yên ắng như trước, giống như không có người ở.

Trường Ninh Cung cũng dần phai nhạt khỏi ánh mắt, làm người ta hâm mộ nhất vẫn là Diệp quý nhân ở Cẩm Tú Hiên.

''Hoàng thượng thích cô ta thì cũng thôi đi, sao gần đây Thái hậu cũng bảo nàng ta đến hầu hạ, một kẻ ngay cả viết cũng không được mà có thể bồi Thái hậu chép kinh?'' Triệu mỹ nhân tức giận bất bình.

''Ai bảo người ta xinh đẹp'' Dương mỹ nhân ung dung ăn cháo tổ yến.

''Vốn dĩ hồi cô ta còn nhỏ không nhìn ra, bây giờ cập ke, nhìn cô ta từng ngày trở thành thiếu nữ mười tám, biết ăn mặc, đôi mắt hồ ly tinh, nhìn chằm chằm Hoàng thượng!'' Dương mỹ nhân độc mồm.

Triệu mỹ nhân, Vương mỹ nhân và Lý mỹ nhân tụm lại một chỗ bất đắc dĩ.

''Khi nào thì Hoàng thượng mới để mắt tới chúng ta nhiều một chút, từ lúc ta vào cung đến giờ, số lần phụng dưỡng Hoàng thượng lác đác không được bao nhiêu'' cũng đều không phải đường đường chính chính thị tẩm, cơ thể còn không động vào chứ đừng nói là sinh con.

Lý mỹ nhân phiền muộn.

''Biện pháp gì cũng thử rồi, lần trước sinh nhật Công chúa, ta đặc biệt nghe ngóng biết Hoàng thượng thích màu hồng phấn, từ trên xuống dưới mặc một thân cung trang màu hồng phấn, ngay cả đồ trang sức cũng là thủy tinh màu phấn, Hoàng thượng ngay cả nhìn cũng không nhìn ta một chút'' Triệu mỹ nhân cũng bất đắc dĩ.

Người nhà gửi thư liên tục hỏi tại sao nàng chưa mang thai Hoàng tử, nàng có thể nói thế nào, nàng đã cố hết sức rồi.

''Vậy thì hết cách'' Vương mỹ nhân ăn điểm tâm.

''Thật sự không được thì không cần cố nữa, như bây giờ không phải rất tốt sao?''

Nàng dường như nghĩ mãi mà không hiểu vì cái gì mỗi người nhất định phải được sủng hạnh, hiện tại không cần lo cơm áo không tốt sao? Đã không tranh nổi rồi còn mạo hiểm làm gì?

''Ngươi đừng ăn'' Lý mỹ nhân lấy bánh ngọt trong tay nàng.

''Tiến cung hai năm ngươi đã mập ba vòng rồi, còn béo nữa ngay cả cung trang cũng mặc không vừa, Hoàng thượng nhìn cũng không muốn nhìn ngươi, đến lúc đó ngươi phải làm sao?''

''Được thôi''

Vương mỹ nhân mất bánh ngọt như bị mất hồn, bắt đầu ngẩn người.

Dương mỹ nhân 'bộp' một tiếng để chén thuốc bổ xuống, híp mắt: ''Biện pháp chắc chắn sẽ có, chỉ cần chịu nỗ lực''

Qua tháng bảy, tết Trung thu tháng tám đến gần.

Hiếm khi yên lặng lâu như vậy, trong cung rốt cuộc có cơ hội náo nhiệt một lần, trên dưới đều đang chuẩn vị công việc cho tết Trung thu.

Đêm mười bốn hôm nay, ánh trăng như nước.

Diệp Tư Nhàn ngồi dưới hiên nhìn mặt trăng, bỗng muốn ăn bánh Trung thu sớm, liền sai Viên Nguyệt đến hỏi Ngự thiện phòng, có thừa nhân bánh và da bánh không, muốn tự mình nướng.

Viên Nguyệt vội vàng chạy tới Ngự thiện phòng.

Bàng Đại Hải tận tâm nhiệt tình, cầm chén đưa cho nàng một chén nhân bát bảo hoa quả khô, lại lấy một ít da bánh cho nàng.

''Diệp quý nhân cần gì cô nương cứ đến, tuyệt đối đừng khách khí''

''Đa tạ công công''

Viên Nguyệt quay người định rời đi, không biết từ đâu xuất hiện một tiểu cung nữ, đầu cúi thấp, va vào người Viên Nguyệt.

''Ui da! Ai vậy!''

Viên Nguyệt ngã xổm xuống, đồ trong tay rơi hết ra.

''Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nô tỳ đáng chết! Nô tỳ vạn lần đáng chết!'' tiểu cung nữ sợ hãi âm điệu cũng thay đổi, quỳ trên đất không ngừng dập đầu, trên trán nhanh chóng đổ máu.

Bàng Đại Hải tức giận mắng mấy câu, giơ tay muốn đánh, bị Viên Nguyệt ngăn lại.

''Được rồi, không biết là tiểu cung nữ của cung nào, đáng thương quá, tha cho nàng ta đi, phiền công công cho ta một phần mới''

''Được được, cô nường chờ chút, nô tài đi lấy''

Bàng Đại Hải và Viên Nguyệt một trước một sau rời đi, tiểu cung nữ kia chậm rãi bò dậy từ dưới đất, nàng ta liều mạng cúi đầu, che giấu nụ cười hung ác.

...

Diệp Tư Nhàn chờ rất lâu mới chờ được da bánh và nhân, nàng đích thân ra trận, đem bánh Trung thu lớn bằng lòng bàn tay, hoa văn khắc tinh tế, đặt trên lò lửa dùng lửa than sạch sẽ chậm rãi nướng.

Mùi thơm mê người nhanh chóng tràn cả viện, trong ngoài Cẩm Tú Hiên đều có thể ngửi thấy.

''Diệp tẩu tẩu, tẩu thế nào, đêm nay lại vào bếp à?''

Một giọng nói từ cổng truyền đến, không cần đoán cũng biết là Triệu Nguyên Thuần.

Động tác của Diệp Tư Nhàn thuần thục giúp hắn cầm một cái bánh Trung thu, lại cho người thêm một chén trà: ''Ây!''

''Cái mũi của người cũng quá thính, chỗ ta làm điểm tâm người cũng ngửi được'' Diệp Tư Nhàn cũng không ngẩng đầu lên.

Triệu Nguyên Thuần không chút khách khí đón lấy trà thơm, lại cầm một cái bánh Trung thu bên ngoài xốp giòn, bên trong thơm ngát, cắn một cái: ''Ừm, nhân bánh hạch đào táo đỏ, ngon''

''Tất cả không được bao nhiêu cái, người kiềm chế chút đừng ăn hết''

Thiếu niên lang mười tuổi là tuổi ăn, Diệp Tư Nhàn biết rõ sức ăn của y.

''Haha, tẩu tẩu, tẩu thật tốt! Thế mà không đuổi ta''

Triệu Nguyên Thuần ban ngày đọc sách tập võ, chỉ có ban đêm mới có chút thời gian ra ngoài.

Trước kia y thường xuyên tới Tê Phượng Cung thỉnh an, Hoàng hậu đối với y cũng coi như khách khí, cho người làm thức ăn cho y, may xiêm y mặc.

Sau này không biết tại sao, Hoàng hậu đột nhiên không để ý tới y, ngay cả khách khí cũng không, lần nào tới cũng chỉ nói không thoải mái.

Tháng năm dần qua không đi được nữa.

Vừa vặn Diệp quý nhân Cẩm Tú Nhiên đối đãi y nhiệt tình, làm điểm tâm đều nghĩ đến chừa cho y một phần, cho nên y thường xuyên chạng vạng tối là tới.

Một tới hai đi, dần cũng quen thuộc.

''Sao lại không đuổi, người nhìn coi bây giờ là giờ nào rồi, còn chạy lung tung trong cung, cô cô của người cũng không cản người''

Diệp Tư Nhàn ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trong tay lại cầm lấy nguyên liệu bắt đầu nặn, chuẩn bị nướng cho y mang về ăn.

''Biết chứ''

Trong mắt Triệu Nguyên Thuần có chút ảm đạm.

Cô cô nói, qua mười tuổi không thể tùy tiện chạy tới lui trong hậu cung, sau này Cẩm Tú Hiên của mẫu thân cũng không thể thường xuyên đến, cũng không được thường xuyên ăn điểm tâm Diệp quý nhân làm.

Nghĩ như vậy, thấy rất mất mác.

Sau nửa canh giờ, Diệp Tư Nhàn cầm bọc giấy thật to đựng hết mười mấy cái bánh Trung thu nhỏ cho y.

''Đi đi, sau này muốn đến thì đến ban ngày, đây là lần cuối cùng''

''Được! Đa tạ Diệp tẩu tẩu''

Triệu Nguyên Thuần hai tay nhận bọc giấy, trịnh trọng nói tạ.

Nhìn thân ảnh y biến mất, chủ tới Diệp Tư Nhàn mới trở lại trong viện, bận rộn hơn nửa ngày, nàng cũng không thấy ngon miệng nữa.

Chuẩn bị đi ngủ, nàng còn thì thào nói thầm.

''Triệu Nguyên Thuần có chút đáng thương nhỉ?''

''Ai đáng thương?''

Giọng nói của nam nhân từ trên trời rơi xuống, trong máy mắt Diệp Tư Nhàn tinh thần phấn chấn mở mắt ra.

''Hoàng thượng? Sao người lại tới đây?''

''Sao trẫm không được đến?'' Triệu Nguyên Cấp tiện tay cởi long bào ném qua một bên, mệt mỏi nằm lên giường, thuần thục kéo tiểu nữ nhân tới.

Diệp Tư Nhàn trợn mắt nhìn hắn, rất không thể tưởng tượng.

''Hoàng thượng, người không nghĩ, nhất định phải ngủ ở Cẩm Tú Hiên nhỏ hẹp này của thần thiếp?''

''Ban đầu không định tới, trẫm cũng rửa mặt rồi, bỗng nhiên muốn gặp nàng''

Trong lòng như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, Diệp Tư Nhàn chui vào trong ngực hắn kiêu ngạo.

''Vậy còn tạm được, sau này người chỉ có thể gặp thiếp, không được gặp người khác.

''Trẫm có nàng, sao còn đi gặp người khác nữa, hẹp hòi!''

Triệu Nguyên Cấp gãi gãi chóp mũi của nàng.