Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 383: Tiểu quốc bé nhỏ chật hẹp




Đến trước mắt, bên cạnh Vân Châu tổng cộng có sáu người.

Ca Cơ, Ca Mẫn, Ca Nhã là ba người mới tới, còn có Ca Trân trở về từ chuồng ngựa, Ca Na trở về từ Cán Y Cục và Ca Anh 'thân thiết' nhất.

Trưa hôm đó, Vân Châu buông xuống dáng vẻ, mở miệng một tiếng cô cô, ba câu cũng không rời tỷ tỷ, tư thái cực thấp, cực kỳ khách khí.

Cái gọi là lòng người đều làm bằng thịt.

Uống rượu được một nửa, Ca Cơ có tư lịch cao nhất rốt cuộc lộ ra sơ hở.

Bà ta giơ chén rượu đỏ mặt, lớn miệng phàn nàn.

''Không ngờ ta cao tuổi như vậy rồi, còn có cơ hội đến tha hương nơi đất khách quê người uống rượu, đáng thương tiểu nhi nữ trong nhà của ta''

Ca Cơ cô cô rất được Vương hậu tín nhiệm, hầu hạ nhiều năm, vượt xa tuổi xuất cung lấy chồng, nhưng Vương hậu không thả bà ta ra ngoài.

Ca Cơ cũng không muốn chết già trong cung, thế là cùng người trong lòng âm thầm bàn bạc, sớm đã có thai.

Lúc chuyện bị bại lộ, Ca Cơ quỳ gối bên cạnh Vương hậu khóc lóc, ròng rã một ngày một đêm, rốt cuộc xin được một ân điển.

Lúc xuất cung, Vương hậu cực kỳ không vui, bị vướng bởi cung quy và thể diện nên vẫn thưởng chút đồ cưới xem như bày tỏ đức hạnh.

Ca Cơ biết, Vương hậu không thả bà đi không phải vì tình cảm sâu nặng không ngỡ, mà là sợ bên cạnh thiếu một quân cờ trung thành tuyệt đối.

Bà ta vốn muốn cùng trượng phu và hài tử sống thật tốt ở ngoài cung, nhưng không ngờ sau khi sinh một trai một gái, Vương hậu lại ra ý chỉ triệu bà tiến cung hầu hạ.

''Ta đi theo bên cạnh Vương hậu nương nương mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao, không ngờ...'' Vương hậu thế mà vô tình như vậy, ngay cả chút tự do cũng không cho bà.

Đáng thương hai đứa nhi nữ của bà còn đang bi bô tập nói, cả ngày bà nóng ruột nóng gan lén lút rơi lệ.

Có lẽ Vương hậu phát hiện tâm tư mình không ở trong cung, có lẽ bà ta còn ghi hận lúc trước tự chủ trương.

Tóm lại, lần tới một nước xa xôi này, Vương hậu gần như không chút suy nghĩ mà chọn mình.

Một khắc nhận được ý chỉ này, cả người bà đều sụp đổ, nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể cứng rắn cắn răng, đi làm việc ở ngàn dặm xa xôi.

Nếu nói trong lòng không để tâm, làm sao có thể?

''Ta cũng không muốn tới''

Ca Mẫn đã say, khuôn mặt đỏ như đít khỉ.

''Thái tử điện hạ nói, tương lai đăng cơ, nhất định sẽ phong ta làm Đại phi tôn quý, lần này ta đi, Thái tử còn không phải bị tiểu tiện nhân khác đoạt mất sao?''

''Ta cũng vậy'' Ca Nhược ợ một cái.

''Ai mà ngờ chứ, nơi này ở không quen, ăn uống toàn là thứ gì đâu?''

Tha hương nơi đất khách quê người, tập quán ẩm thực quá khác biệt, ba người vừa tới rõ ràng không quen khí hậu.

Ca Na, Ca Trân và Ca Anh ba người tới trước, đã quen với sinh hoạt nơi đất khách, ngược lại không phàn nàn nhiều như vậy.

Nhưng trước đó bọn họ hoặc ít hoặc nhiều cũng từng bị Vương hậu và Thái tử bóc lột, đến Đại Cảnh triều lại sống không như ý.

Nghe ba người mới phàn nàn, trong lòng sớm đã nổi lên sự đồng tình.

Thế là, một đám nữ nhân uống say bắt đầu quở trách Hoàng cung kia hắc ám đến mức nào.

''Ta còn nhớ năm đó mới vào cung, Thái tử Hạnh Trăn làm một tỳ nữ to bụng, về sau không biết tại sao tỳ nữ đó đột nhiên biến mất, hai tháng sau tìm thấy trong một cái giếng cạn, thi thể đều không nhận ra được''

''Năm đó ta vào cung, đúng vào lúc Lỵ quý phi nương nương được sủng ái, Vương hậu nương nương tức giận đến nửa đêm không ngủ được, thích bắt lấy tiểu cung nữ để tra tấn, gánh chậu gỗ quỳ trên ngói, hoặc là giẫm lên than lửa, đều thường xuyên, bàn chân ta bây giờ còn có vết sẹo''

''Nghe nói gia tộc của Vương hậu sắp không xong rồi, chỉ có lão phụ nhà bà ấy còn đang chống đỡ, con cháu bên dưới đều không được tích sự gì''

''Ta cũng nghe nói, nhà mẹ đẻ của Lỵ quý phi lại phát triển không ngừng, thật muốn biết Lỵ quý phi và Vương hậu ai có thể đấu thắng ai? Là Thái tử Hạnh Trăn đăng cơ? Hay là Hoàng tử Hạnh Việt đăng cơ?''

Các cung nữ líu ríu.

Vân Châu ngước mặt vừa nghe vừa cười, thỉnh thoảng ngửa cổ trút xuống một chén rượu.

Nhìn như đã rất say, kỳ thật nàng đã thấy từng chữ nhớ kỹ trong lòng.

Binh gia Đại Cảnh triều nói: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Muốn phản kháng Vương hậu, nàng nhất định phải nắm giữ từng tin tức, càng nhiều càng tốt.

Tin tức nhiều chắc chắn sẽ có chỗ sơ hở, không phải sao? Nàng cũng không tin, bên cạnh Vương hậu không chút sơ hở nào.

Tuyết lớn bên ngoài băng lãnh thấu xương, trong lòng ấm áp, mùi rượu bốn phía.

Trận yến hội này kéo dài hơn hai canh giờ, kết thúc bằng việc tất cả mọi người đều say ngất ngây.

Nhìn Đào Công khiêng từng người say không còn biết gì đi, Vân Châu tỉnh táo ngồi trên giường dài, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo ý vị sâu xa.

''Ta còn tưởng ngươi quả thật là vô địch chứ''

''Đáng tiếc, không phải vậy''

Dọn dẹp xong tiệc rượu, Đào Công hầu hạ Vân Châu nằm xuống nghỉ ngơi.

''Đào Công''

Bao lấy chăn, Vân Châu thân thiết nắm tay Đào Công.

''Hiện tại bên cạnh ta chỉ có ngươi, về sau ngươi phải đấu với sáu người bọn họ, ngươi có sợ không?''

''Phu nhân chê cười rồi, nô tỳ có gì mà phải sợ, Vương hậu kia có đáng sợ hơn đi nữa cũng không thể ngàn dặm xa xôi tới đây đánh nô tỳ, không phải sao?''

Đào Công một thân hung hãn vô cùng thờ ơ.

Nàng là người của Đại Cảnh triều, là nữ hài nhi nghèo khổ được Thế tử gia cứu về nhà, từ nhỏ tay chân thô to đã quen làm việc nặng, về sau học chút quyền cước.

Cả đời này, nàng chỉ cảm kích ân nhân cứu mạng.

''Ai dám làm khó dễ Thế tử, Đào Công dám đánh cược cả tính mạng''

''Được''

Còn chưa dứt lời, người say chuếnh choáng liền mê man.

...

Trong cung.

Diệp Tư Nhàn biết được Khố Nạp lại nhét người tới từ Triệu Nguyên Cấp, nàng cười lạnh.

''Lòng của Tư Mã Chiêu*, người qua đường đều biết''

*Nhân vật trong Tam Quốc

''Nhưng đây cũng quá là rõ ràng đi? Cái này hận là không thể để khắp thiên hạ đều biết''

''Yên tâm!''

Triệu Nguyên Cấp lơ đễnh.

''Quốc gia nhỏ hẹp, cho dù trẫm không ra tay, chính chúng cũng có thể chơi chết bản thân''

Diệp Tư Nhàn: ...

Dở khóc dở cười nhìn Triệu Nguyên Cấp, nàng khoanh tay.

''Chẳng trách người luôn có dáng vẻ không để bụng, thì ra, người ở đây xem kịch vui''

''Nhưng người nói cũng đúng, tiểu quốc như vậy, cả ngày cứ nhìn chằm chằm nhất kinh nhất sạ vậy thì đúng là mất hết khí phách, nhưng mà...'' Diệp Tư Nhàn ngồi thẳng người.

''Thiếp đau lòng là ca ca của thiếp''

Diệp Tư Nhàn nhíu mày, không nhịn được lải nhải.

''Vốn nghĩ là cưới một tức phụ, ai mà ngờ, còn cưới về một đống gian tế nữa''

''Nàng cho rằng làm Vương gia dễ vậy à? Thế tử dễ làm vậy sao?'' Triệu Nguyên Cấp hết sức u oán.

''Nàng nhìn hậu cung của trẫm đi, nhìn xem trẫm nhiều năm như vậy chưa từng được nghỉ ngơi một ngày, sao nàng không đau lòng?''

Diệp Tư Nhàn á khẩu không trả lời được, gục đầu xuống chột dạ: ''Được rồi''

Lời còn chưa dứt, nghe thấy trong viện một trận tiếng cười đùa của trẻ con.

Triệu Nguyên Cấp không nhịn được nhíu mày.

''Là ai vậy?''

''Còn có thể là ai? Trường Diễn đó?'' Diệp Tư Nhàn không mặn không nhạt.

''Sang năm ba tuổi, cũng nên vỡ lòng rồi, nhất là tên ranh con Trường Diễn này, không bỏ mặc được'' mày rậm nhíu lại thật sâu, hai tay Triệu Nguyên Cấp nắm thành quyền, sắc mặt vô cùng nghiêm khắc.

''Không phải chứ'' Diệp Tư Nhàn trừng to mắt.

''Chúng mới có ba tuổi mà''

''Lúc trẫm ba tuổi đã bắt đầu đọc sách kỵ xạ, thân là nam tử, tất nhiên nên được quản giáo, làm sao có thể nuông chiều như nữ hài nhi''

''...''

Nghĩ lại cũng đúng, lúc trước phụ thân hình như cũng luôn nói, lúc ông ấy ba tuổi đã biết đọc

''Vậy Cảnh Châu và Cảnh Nghiên thì sao?'' Diệp Tư Nhàn không nhịn được hỏi.