Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 350: Làm nhục




''Ngài yên tâm, quy củ của Đại Cảnh triều ta đã nghiên cứu vô cùng thấu đáo, cô nương khác có thể làm thì ta cũng làm được, xin Tướng quân cứu Vân Châu một mạng''

Nàng trùng điệp dập đầu.

Nữ tử điềm đạm đáng yêu quỳ sát dưới chân, khuôn mặt mảnh mai tái nhợt phủ đầu nước mắt.

Đối lập rất nhiều so với các nữ tử đã từng đi xem mắt trước đó.

Nói không mềm lòng là giả.

Diệp Tư Quân thở dài: ''Công chúa vấn vương yêu thích, thần vô cùng cảm kích, nhưng...''

''Không có nhưng, lúc này ngoại trừ Tướng quân ra thì không có bất kỳ ai cứu được ta''

''Ngài cũng thấy, Tào Doãn Côn kia rõ ràng là kẻ ngu, gả cho hắn ta nhất định sẽ mất mạng, cầu xin Tướng quân khai ân''

Gió đêm thổi tới, mây đen từ từ kéo đến.

Trời mây đêm mùa hè phá lệ oi bức, không khí nóng ướt dinh dính như trong lồng hấp, dán trên thân không vung ra được.

Chợt có gió đêm thổi tới, sẽ chỉ làm y phục ẩm ướt dán sau lưng càng thêm thẩm thấu.

Cưới nàng, cũng không chỉ đơn giản là cưới một thê tử.

Nàng là Công chúa nước khác, cưới nàng mặc dù có thể được phong tước vị, nhưng đời này không thể nhận bất kể thực quyền gì nữa.

Văn thần còn dễ nói, có một đống danh tự chức suông dễ nghe nó thể lãnh nhận.

Võ tướng thì khác, không có thực quyền, không cách nào lãnh binh thao luyện, không tới mấy năm liền bị bài xích ra khỏi quân doanh.

Sau đó quãng đời còn lại không có bất kể khát giọng gì của nam nhi.

Đây đối với một Ngũ phẩm Tướng quân thiện chiến đang trên đà phát triển mà nói, không khác gì tai họa ngập đầu.

Diệp Tư Quân im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn không đồng ý.

''Hoàng thượng đã tứ hôn, ngay cả phủ đệ cũng đều ban cho, Công chúa đừng nói đùa, chỉ cần an tâm đợi gả là được''

Y nhanh chân rời đi.

Đáy mắt Khố Nhĩ Vân Châu một mảnh tro tàn, y cự tuyệt, đời mình coi như xong.

Cùng Đào Công rời đi, trở lại lầu các của mình, chôn cả người vào trong chăn.

Người đau thấu tim gan cũng không nhịn được nữa mà khóc nức nở.

''Công chúa đừng thương tâm, người uống chút nước nóng đi''

Đào Công ôn hòa hiền hậu bưng nước nóng tới.

Vân Châu quật cường không quan tâm tới nàng.

Đã không thích mình, cần gì phải đưa nha hoàn tới, tại sao không để nàng một mình tự sinh tự diệt đi?

''Người đừng sợ, trước kia nô tỳ đi theo sai vặt trong phủ học được chút quyền cước, biết chút công phu, về sau có thể bảo vệ an nguy bên cạnh người''

Lần nữa dò xét nữ tử tay chân tráng kiện, xương cốt to trước mặt, nước mắt trong mắt Vân Châu dần thu hồi.

Hóa ra, y vẫn là sợ mình bị bắt nạt, bị đánh.

''Nhưng thì sao chứ? Ngươi cũng chỉ là cô nương gia, không tiện lúc nào cũng mạo hiểm ngăn trước mặt ta''

''Công chúa không cần lo, nhà chúng nô tỳ đã đưa nô tỳ cho Công chúa, từ đây nô tỳ chính là người của Công chúa, sẽ cố gắng bảo hộ an nguy của người''

Vân Châu thở dài, không nói gì nữa.

...

Tháng ngày ở dịch quán yên bình lại.

vốn cho rằng yên ổn như vậy sẽ cứ tiếp tục đến tiệc cưới tháng sáu, không ngờ....mâu thuẫn cực đoan nhất vẫn bạo phát.

Là Tào Doãn Côn.

Nói chính xác là đám huynh đệ bạn bè xấu xa kia.

Lúc trước nói bọn hắn ước định cẩn thận, cưới Công chúa tuyệt đối đừng quên chia sẻ với các huynh đệ.

Dưới sự nhắc nhở đủ kiểu của đám bạn xấu, Tào Doãn Côn quả nhiên không quên.

Ngày hôm đó, bọn hắn uống hoa tửu ở thanh lâu.

Một người trong đó bỉ ổi nói: ''Nghe nói Công chúa Khố Nạp thiên tư quốc sắc, chi bằng gọi nàng ta tới đây, vừa vặn cho các ca ca nhìn một lần cho thỏa?''

''Đúng vậy đó, lúc trước luận võ kén rể, Công chúa đó mang mạng che mặt ngồi trên khán đài, ôi chao ôi, cái tư thái đó...'' một tên bạn xấu khác chảy nước miếng.

''Tào ca ca, ngươi sắp ôm mỹ nhân về rồi, không được quên cách huynh đệ đấy''

''Phải đó, Tào ca ca, không ngại thì kêu Công chúa ra đi, gặp huynh đệ chúng ta một chút?''

Tào Doãn Côn là kẻ ngu, người khác nói gì là hắn nghe đó.

Sau khi rầu rĩ uống vài chén rượu, hắn trùng điệp nâng chén rượu úp xuống mặt bàn.

''Người đâu, tới dịch quán mời Công chúa''

''Dạ''

Gã sai vặt bên dưới nhất hô bách ứng.

Hiện tại Tào Doãn Côn có khí phách hơn trước nhiều, đi ra ngoài một chuyến là có xe ngựa xa hoa, gã sai vặt rầm rộ, còn có một cặp Hãn Huyết Bảo Mã.

Phái đoàn của Vương gia quý tộc khác họ.

Không thể không nói, đám bạn xấu cực kỳ hâm mộ.

...

Xe ngựa xuyên qua đường phố rộn ràng, nhanh chóng tới dịch quán.

Quốc vương Khố Nạp đang ôm Ca Na nhìn sính lễ Đại Cảnh triều đưa tới.

Một cây san hô cao bằng người rực rỡ cả sảnh đường, gấm vóc quý báu sặc sỡ lóa mắt, còn có đông châu lớn bằng đầu ngón cái, hoàng kim sáng lập lòe.

Những thứ này đặt ở Khố Nạp cằn cỗi, sợ là có tiền cũng không mua được.

Không thể không nói, Đại Cảnh triều vẫn là xa hoa, ra tay hào phóng, cửa hôn sự này quả thực là đúng rồi.

''Đây đều là Quốc vương đại nhân anh minh, tương lai Công chúa ở Đại Cảnh triều cũng đứng vững, nể mặt Công chúa, Đại Cảnh triều cũng phải hậu đãi với Khố Nạp chúng ta một chút''

''Bệ hạ rốt cuộc có thể nở mày nở mặt với các tiểu quốc xung quanh''

Ca Na uốn éo vòng eo mềm mại, nói rất thân mật.

''Hahaha, phải''

Lời còn chưa dứt, có hạ nhân đến báo, nói người của Tào phủ phái một cỗ xe ngựa sang trọng, muốn đón Công chúa Vân Châu ra ngoài một chuyến.

Quốc vương Khố Nạp bối rối, vẻ mặt đó như đang nói, nói đi thì cứ đi thôi, nói với lão tử làm gì.

''Đi đi? Mau đi bẩm báo Công chúa'' ông ta rộng lượng khoát tay.

Ca Na nhíu mày, sợ chết người, con gà đẻ trứng vàng này của mình sắp ngỏm củ tỏi rồi.

''Bệ hạ, người có cảm thấy Tào công tử đó nguy hiểm không? Công chúa đi ra ngoài một mình chỉ sợ không ổn''

Quốc vương phất tay không thèm để ý.

''Không phải có hạ nhân đi theo sao?''

Ca Na cuối cùng cũng không thay đổi được gì, cũng không khuyên nữa.

Nhưng bọn hắn không hề biết, lần này, thay đổi rất nhiều.

...

Vân Châu biết được Tào Doãn Côn phái người tới đón nàng, lập tức sợ đến trắng bệch mặt, kéo tay Đào Công.

''Mau, ngươi đi nói cho Diệp tướng quân biết!''

''Công chúa, ban ngày Diệp tướng quân không trực ban'' sắc mặt Đào Công khó xử.

''Vậy ngươi tới Diệp phủ mời ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ tới, ta không muốn chết, van xin người nhất định phải giúp ta''

Đường đường là Công chúa một nước, lưu lạc tới mức phải cầu xin một nha hoàn.

Đào Công cũng cảm thấy có chút chua xót trong lòng, gật đầu quay người rời đi.

Khố Nhĩ Vân Châu thay y phục, khẽ cắn môi một mình lên xe ngựa của Tào Doãn Côn.

Xe ngựa lộc cộc vòng qua đường cái, dừng trước của Phong Nguyệt Lâu.

Xuống xe ngựa đi theo hai hạ nhân tới, Vân Châu bị mùi son phấn rẻ tiền sặc đến liên tục ho khan.

Vừa đi vào trong vừa nhìn quanh cổng.

Hy vọng xe ngựa đừng rời đi nhanh như vậy, hy vọng Diệp tướng quân có thể tìm tới nơi này.

Khố Nhĩ Vân Châu đoán không sai.

Nàng tới đây tuyệt đối không có chuyện gì tốt, trái lại là...

''Hỗn xược!''

''Ngươi là cái thá gì, còn dám lôi lôi kéo kéo bổn Công chúa''

Vân Châu đẩy một kẻ ăn chơi trác tán đang sờ lên tay, chỉ vào mũi hắn giận dữ mắng.

''Úi, Tào đại ca, tính tình Công chúa dữ thật ha, người không sớm dạy chút quy củ à?'' một tên khác có chút hứng thú.

''Haha, không có'' Tào Doãn Côn cười ngây ngô.

''Vậy thì được, hôm nay để các đại gia dạy dỗ nàng cái gì gọi là quy củ''

Tên trác tán kia đứng dậy, từng bước đưa nàng tới gần nơi hẻo lánh, một tên khác cũng xông tới.

Bọn hắn cười gian, hò hét quái dị, nhanh gọn cởi chỉ còn mỗi qυầи ɭóŧ.

Bọn hắn vây lại có kẻ thì kéo vai, có người kéo y phục, Khố Nhĩ Vân Châu sợ hãi la to.

''Cứu mạng!''

''Hỗn đản! Các ngươi một đám hỗn đản!''