Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 348: Xảy ra án mạng




Đêm đó, Tào Doãn Côn thân là hiền tế, đưa người gần như là tức phụ nhà mình về.

Hắn như khiêng bao tải mà vác Vân Châu trên vai, mặc cho máu trên người nàng chảy tí tách cả một đoạn được.

Càng sẽ không quan tâm thân thể nàng không chịu nổi.

Sau khi tới, 'phù phù' một tiếng, dốc ngược ném Vân Châu xuống giường.

Tất cả mọi người trong phòng đưa mắt nhìn.

Con ngươi của Ca Cát muốn rơi xuống.

''Công chúa!''

Rốt cuộc không để ý tới thứ khác, nàng thét vang chói tai chạy lên trước hầu hạ Công chúa nằm xuống.

''Công chúa người sao vậy?''

''Sao lại đánh thành như thế này?''

''Cô gia, Công chúa tại sao lại bị đánh thành như vậy?''

Ca Cát đã mấy lý trí, giống con kiến muốn rung chuyển đại thụ, liều mạng níu lấy vạt áo Tào Doãn Côn, phát điên hỏi.

''Ầm!''

Tào Doãn Côn bực mình phất phất tay, giống như gạt bỏ con côn trùng mà mình ghét, đẩy Ca Cát qua một bên.

Đối với người có sức mạnh to lớn từ nhỏ mà nói thì vẻn vẹn một cái phất tay, cũng đủ để lấy mạng người khác.

Cái ót Ca Cát đập lên góc bàn bén nhọn, lập tức không còn âm thanh, máu chảy đầy đất.

''Á!''

Xung quanh vang lên một mảnh tiếng thét.

Tất cả mọi người sợ hãi vội vàng hấp tấp chạy đi, sợ Tào Doãn Côn tái phát bão tố, đánh chết từng người bọn họ.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại một mình Tào Doãn Côn.

Trên giường đầm đìa vết máu, trên đất càng là một bãi máu đen tràn ra.

Tào Doãn Côn một mình đứng ở giữa, hiếu kỳ gãi đầu.

''Lại làm sao? Sao không nói tiếng nào?''

Hắn chỉ giật giật cánh tay, những người này liền tức giận không nói lời nào sao?

Đi vòng vòng một hồi, mùi máu tươi dần dày đặc, Tào Doãn Côn cảm thấy nhàm chán, đành phải đi ra khỏi lầu các của Công chúa.

Vừa đi vừa vò đầu.

Hắn thực sự nghĩ không ra, tại sao mỗi lần đụng vào người ta đều sẽ gây ra án mạng.

...

Ban ngày Diệp Tư Quân không trực ban.

Y bị Diệp phu nhân kéo đi tham gia một thọ yến của người họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới, kỳ thật chính là đại hội ra mắt.

Trong bữa tiệc, Diệp phu nhân lôi kéo nhi tử, khen liền miệng với các lão phu nhân cả phòng.

Đại ý là.

'Nhà ta rất có tiền đồ, nhi tử của ta cũng rất có tiền đồ, tính cách nó tốt, gia thế cũng tốt, không đánh nữ nhân không nạp thiếp, chỉ muốn tìm một thiếu phụ thục nữ khuê tú thích hợp để lấy làm thê tử'

'Các vị lão phu nhân lão thái thái, mọi người nếu có nhìn trúng làm con rể, mau mau liên hệ liên hệ'

Lúc đến lần thứ ba Diệp phu nhân khen 'con ta anh dũng thiện chiến, tương lai tất thành đại khí', Diệp Tư Quân rốt cuộc không nhịn được nữa, bái biệt các vị phu nhân cưỡi ngựa trở về nhà.

...

Diệp phu nhân xấu hổ cười một tiếng, giải thích qua loa một trận, rốt cuộc cũng chịu rời tiệc.

Sau khi về đến nhà.

Diệp phu nhân lại lôi nhi tử tới khóc lóc kể lể một phen, ta đều đã già như vậy rồi, ngoại tôn cũng có bốn đứa, con dâu còn chưa biết họ gì.

Bà nói nói vành mắt đỏ đỏ, như muốn rơi lệ.

Diệp Tư Quân ghi nhớ nhiều năm qua phụ mẫu đều không dễ dàng gì, lòng cũng mềm nhũn, vội vàng trấn an.

Cái gì mà 'gặp được người thích hợp mời mẫu thân trực tiếp làm chủ, không cần thương lượng với nhi tử'

'Thực sự không được thì nhi tử tới nông thôn cưới bách tính bình dân cũng được'

Thái độ tốt đẹp, tư thái thấp kém, quả thực thấp như hòa vào bụi bặm.

Diệp phu nhân nghe xong, trực tiếp không phản đối, vui vẻ ra mặt.

''Tiểu tử thối, đây là con nói đó''

...

Náo loạn cả ngày, rốt cuộc trở lại dịch quán đang trực ca đêm.

Vừa mới bước vào đại môn dịch quán, có tiểu binh tâm phúc hùng hổ đến báo.

''Tướng quân, lầu các của Công chúa xảy ra án mạng''

''Cái gì?!!''

Không kịp thay áo giáp, y sải bước đến lầu các góc đông nam.

Trên đường đi trong lòng ngực đều nhảy lên thùng thùng, giống đổ bình ngũ vị.

Có ân hận, có không muốn, có không đành lòng, càng có tức giận, y chỉ mới rời khỏi có một ngày.

Khắp nơi ở lầu các góc đông nam tối như bưng, an tĩnh như nơi này không tồn tại.

Còn chưa rảo bước đến cửa đã nghe một luồng mùi máu tanh nồng đậm.

Lông mày Diệp Tư Quân nhíu lại càng sâu, giống như một nút thắt.

Thắp đèn, y đẩy cửa lầu các ra, rốt cuộc thấy rõ toàn cảnh trong phòng.

Chủ tớ Công chúa Vân Châu, một người ở trên giường, một người trên đất, ai cũng đều là máu, bên cạnh không có một ai.

''Người đâu, truyền thái y!''

Không kịp nghĩ nhiều, y trực tiếp phân phó thuộc hạ.

''Rõ!''

Thuộc hạ đi đứng cực nhanh, chưa đến nửa canh giờ đã mời được thái y từ Thái y viện tới.

Thái y trẻ tuổi ôm theo một hòm thuốc bôn ba trong đêm, tóc tai áo quần đều lộn xộn không chịu nổi.

''Mau lên, mạng người quan trọng''

Không để ý tới y phục gì, Diệp Tư Quân nắm vai thái y kia, đẩy hắn tới trước giường bệnh.

Lúc này trong phòng đã thắp sáng đèn, thái y vọng văn vấn thiết, bận rộn hồi lâu rốt cuộc đưa ra kết luận.

''Công chúa bị thương ngoài da, nha hoàn đã mất mạng''

Đây coi như là một tin tốt, nhưng không tính là quá tốt.

Công chúa không sao.

Nhưng nha hoàn sống nương tựa lẫn nhau với nàng đã chết rồi.

Theo Diệp Tư Quân biết, hai người họ như hình với bóng, bên cạnh nàng e là cũng chỉ có một nha hoàn trung thành tuyệt đối như thế để chăm sóc nàng.

Bây giờ vừa chết, chỉ còn một mình nàng, thật đáng thương.

Thái y kê chút thuốc trị thương liền rời đi.

Diệp Tư Quân phân phó người quét dọn sạch sẽ phòng ngủ của Công chúa, lại sai người khiêng thi thể của Ca Cát ra.

Cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn là gọi một nha hoàn trung hậu đàng hoàng từ nhà mình tới.

Mặc dù không quá thông thạo ngôn ngữ, nhưn nha hoàn này là y đích thân bồi vào, chung quy sẽ không hại tới mạng người.

Làm mọi thứ thỏa đáng hết.

Diệp Tư Quân đứng trước cửa sổ ánh nến chiếu đến, nhìn búi tóc xốc xếch của Công chúa Vân Châu, mặt mũi tràn đầy nước mắt trắng bệch như tờ.

Đứng thật lâu, y mới thở dài quay người rời đi.

Trên đường trở về y vẫn luôn suy nghĩ.

Nếu ngày mai nàng tỉnh lại, sẽ thương tâm biết bao nhiêu.

...

Trở lại phòng trực, gọi tâm phúc bên cạnh tới hỏi tình huống cụ thể.

Thuộc hạ bằng dăm ba câu kể lại đại khái sự tình, sắc mặt Diệp Tư Quân xanh xám.

''Còn tưởng rằng Công chúa phản kháng nên mới như vậy, hóa ra không phải!''

''Nam nữ vẫn chưa lấy nhau thì không tính là gì hết, thế mà bảo nàng đi bồi tửu, bọn hắn quả thật xem nơi này là Khố Nạp sao?''

Diệp Tư Quân tức giận đến độ trán nổi gân xanh, hai mắt xanh lên.

Thuộc hạ kỳ thật có chút buồn bực, cái này chung quy là chuyện giữa cha con người ta, vô duyên vô cớ, chủ tử nhà mình nổi giận như vậy làm gì?

Coi như là cha đánh chết nữ nhi đi.

Chỉ cần bản thân bọn họ tình nguyện thì người ngoài cũng không xen vào.

Nghĩ thì nghĩ, lời này ai mà dám nói?

Đêm đó, Diệp Tư Quân như con cú mèo gác đêm.

Đôi mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm lầu các, chớp cũng không thèm chớp.

Lúc canh hai, mặt trăng đang xuyên thẳng qua giữa mây bay.

Đến canh ba, dế cũng ngừng kêu, xung quanh an tĩnh đến đáng sợ.

Canh bốn, lúc bóng đêm dần nhạt đi.

Canh năm, chân trời đã có tia sáng trắng bạc đầu tiên.

Cả một đêm này, nội tâm y cháy bỏng không thôi, suy nghĩ kỹ một chút đúng là không liên quan tới mình, y thậm chí cũng không biết bản thân đang tức giận ai nữa.

Rốt cuộc hừng đông.

Không ngoài dự đoán của Diệp Tư Quân.

Trong lầu các truyền ra một tiếng khóc đau đớn bén nhọn đến không muốn sống.

''Không thể nào!''

''Ca Cát đâu? Các người đưa Ca Cát đi đâu rồi?''

Vân Châu như phát điên.

Diệp Tư Quân vô thức nhấc chân muốn đi qua xem, thuộc hạ đột nhiên tới.

''Tướng quân, hết giờ trực người không trở về nhà sao?''

''Hết giờ trực?'' Diệp Tư Quân đột nhiên lấy lại tinh thần.

''Đúng đó, đêm hôm qua ngài trực, sáng nay thì nên tới Lưu tướng quân''