Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 342: Một lòng muốn chết




Hôn kỳ định vào tháng sáu, còn chưa tới một tháng nữa.

Một tháng sau cùng, bất kỳ ai cũng đều không được xảy ra sơ suất.

Bọn người Diệp Tư Quân phải bảo vệ an nguy của Công chúa cho chặt, trong cung cùng Nội vụ phủ phải bố trí công việc đại hôn.

Ngay cả Triệu Nguyên Cấp đều phải tìm đại thần thương nghị, phong tước vị gì cho Tào gia, cụ thể phong thế nào.

Hôm đó, Triệu Nguyên Cấp tìm đến dòng họ hoàng thất và quan viên lục Bộ để thương nghị.

''Tống ái khanh, khanh nói xem?''

Lễ bộ phụ trách các hạng mục điển lễ sắc phong tế tự, lời nói tương đối có trọng lượng.

Chỉ thấy Tống Thừa Hựu tiến lên một bước cung tay.

''Hồi Hoàng thượng, tước vị triều ta chia làm Thân vương, Quận vương, Công, Hầu, Bá, Tử, các nam đẳng Thất phẩm, dựa theo lệ cũ, Vương khác họ nhiều nhất là Quận vương, còn là hư chức, không thể lĩnh thực chức, giáng cấp thừa kế''

Tống Thừa Hựu tỉ mỉ nói xong lại bồi thêm một câu.

''Theo thần, Tào lão đại nhân còn sống, tất nhiên không thể vượt qua lão đại nhân mà trực tiếp tấn phong cho con của ông ấy, cho nên, nên phong cho lão đại nhân làm Quận vương''

Triệu Nguyên Cấp gật đầu''

''Vậy cũng đúng''

Tất cả Vương vị hiện có, có người là cha truyền con nói, có người cha cao con thấp.

Không thể có phụ thân làm một người bình thường, nhi tử ngược lại hưởng thụ hậu đãi Vương vị trước.

Triệu Nguyên Cấp lấy nhân hiếu trị thiên hạ, việc này tất nhiên không hợp.

''Nhưng mà...''

Quan viên của lại bộ nào đó có chút chần chờ, chắp tay tiến lên.

''Hoàng thượng nếu phong cho Tào lão đại nhân làm Quận vương khác họ, tước vị truyền đến Tào Doãn Côn, nhiều lắm là một Quốc công gia, Quốc vương Khố Nạp liệu có bằng lòng hay không?''

Đây cũng là một vấn đề, lông mày anh tuấn lạnh lẽo của Triệu Nguyên Cấp nhíu lại.

''Các vị ái khanh có biện pháp gì không?''

Chúng quan viên đưa mắt nhìn nhau, ai cũng trầm mặc.

Chuyện này chỉ có hai kết quả, một là ghét bỏ bản thân, hai là ghét bỏ người khác.

Ghét bản thân mình cũng không chịu nổi, ghét bỏ người khác lại sợ người khác căn bản không chấp nhận.

Triệu Nguyên Cấp một tay chống cằm, một tay không gõ gõ lên bàn gỗ tử đàn, một lúc sau cũng đưa ra quyết định.

Vẫn là ghét bỏ người khác đi.

''Đại Cảnh triều dù sao cũng là thiên triều thượng quốc, một Quốc công gia cũng không tính là ủy khuất nàng ấy''

Chỉ cần đưa ra nhiều mỹ nữ hơn, cho đủ lợi ích, không sợ đối phương không đáp ứng.

''Vi thần tuân chỉ''

Quan viên lục Bộ một lần nữa nổi lòng tôn kính với Hoàng thượng nhà mình.

Hoàng thượng đối với bách tính bổn triều có thể nói là ra tay hào phóng, phòng thủ biên quan, sửa cầu trải đường, thủ vệ canh gác, giảm miễn thuế má.

Từng việc từng việc, hoàn toàn không hổ yêu dân như con.

Nhưng đối với bên ngoài, bọn họ vẫn là lần đầu trông thấy dáng vẻ tính toán đến keo kiệt của Hoàng thượng nhà mình, quả thật một phân một hào một ly cũng không nhường nhịn.

Không hiểu sao, đám quan chức có chút cảm động.

Dù là ngày thường không hợp chính kiến nhao nhao đỏ mặt tía tai, lúc này cũng biết thống nhất khen một câu.

'Hoàng thượng quả là thủ đoạn cay độc!'

Nghị sự kết thúc, đám quan chức rời đi, Tống Thừa Hựu là người đi cuối cùng.

Nháy mắt vừa bước ra cửa, Triệu Nguyên Cấp bỗng gọi y lại.

''Tống ái khanh, khanh vẫn sầu não uất ức, người cũng gầy nhiều như vậy, vẫn còn chưa buông xuống được à?''

Bóng lưng Tống Thừa Hựu khẽ giật mình, vội vàng quay người chắp tay.

''Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, vi thần cũng không có gì đáng lo, có thể gần đây Lễ bộ có nhiều việc mệt nhọc...''

Y tìm lý do cực kỳ hoàn mỹ, gần đây Lễ bộ đúng là bề bộn nhiều việc, các hạng lễ nghi cần chủ trì.

Nhưng ai cũng biết, y chính là đang sầu não uất ức.

Nhưng nguyên nhân sầu não, tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn là vong thê chết, mà là....

Ánh mắt sắc bén rơi trên gương mặt hơi tái nhợt của Tống Thừa Hựu, Triệu Nguyên Cấp như có điều suy nghĩ.

''Nhớ năm đó khanh vào thi đình, hăng hái đến cỡ nào, mấy năm ngắn ngủi tựa như biến thành người khác, như mất hồn''

Tống Thừa Hựu cười khổ.

''Vi thần và vong thê nhiều năm qua luôn cầm sắt hòa minh*, nàng bỗng nhiên rời đi, vi thần vẫn còn chịu đựng được, chỉ là tiểu nhi trong nhà cứ khóc muốn mẫu thân, quả thực lòng chua xót''

*vợ chồng hòa hợp

Nói rồi y còn cầm tay áo lên sờ sờ lên khóe mắt.

''Thì ra là thế'' Triệu Nguyên Cấp gật đầu.

Im lặng một hồi hắn bỗng nhiên nói.

''Người cũng đã đi rồi, người sống cũng phải hướng về phía trước, khanh cũng không thể cả đời không thê tử, nếu có để ý người nào, nói ra trẫm thay ngươi tứ hôn''

Thấy vẻ mặt Tống Thừa Hựu chấn kinh không thể tin, Triệu Nguyên Cấp cười nhạt.

''Đừng nhạy cảm, khanh cũng coi như tự tay trẫm cất nhắc lên, đương nhiên không mong khanh cứ ủ dột, Lễ bộ còn dựa vào khanh''

Tống Thừa Hựu sợ hãi: ''Vi thần đa tạ long ân, nhưng tiểu nhi tuổi còn quá nhỏ, tiếp tục kết thân kế thê thì cũng chỉ là hậu nương*, vi thần sợ..''

*mẹ kế

Đế vương anh minh cơ trí, bình thường vốn không dùng căn tố viện cớ, y đành phải kiếm 'tình hình thực tế' tàn khốc nhất nói.

''Kính xin Hoàng thượng thành toàn chút từ phụ tâm* của vi thần''

*lòng của người cha hiền

Tống Thừa Hựu đang định quỳ xuống, Triệu Nguyên Cấp đích thân đứng dậy đỡ y.

''Thôi, khanh không muốn thì thôi vậy, trẫm đâu có ép, xem khanh bị dọa sợ kìa''

Triệu Nguyên Cấp cười lên, Tống Thừa Hựu thở phào, bóng lưng rời đi cảm giác phân tán rất nhiều.

Nhìn chằm chằm bóng lưng y rời đi mãi cho đến khi không thấy nữa, Triệu Nguyên Cấp mới dời ánh mắt, không yên lòng giơ tay cầm quyển sách lên xem.

...

Cùng lúc đó, trong Trường Ninh Cung.

Diệp Tư Nhàn tranh thủ lúc rảnh rỗi sang đây xem bệnh của Tố quý phi.

Thấy hình dáng đối phương tiều tụy, một thân y phục lỏng lẻo treo trên người, giống bộ xương hoàn toàn không chống đỡ nổi.

''Mới nửa tháng không gặp, sao tỷ gầy thành như vậy?'' trong nháy mắt Diệp Tư Nhàn rưng rưng.

''Khí trời nóng bức, ăn không ngon''

Nghiêng qua trên giường gần cửa sổ, ánh mắt Tố quý phi hơi rã rời.

Trong lòng thắt đến đau xót, không biết sao Diệp Tư Nhàn đột nhiên nhớ tới lúc trước.

Khi đó mình vẫn là một Thải nữ nhỏ bé không đáng chú ý, bất kể phi tần nào trong cung cũng đều bắt nạt nàng.

Còn Tố quý phi khi đó đã là Quý nhân, nàng có gia tộc hiển hách, có mỹ mạo xuất trần.

Dù là tính tình thanh lãnh không được sủng ái, bên cạnh không một nam nửa nữ.

Nàng vẫn từng bước trèo lên cao trong cung, còn nhận được quyền nuôi dưỡng Công chúa.

Khi đó nàng thanh lãnh kiêu ngạo biết bao nhiêu, nhất cử nhất động, hơi thở cũng mang khí tức thư hương thi quyển.

Chuyện nàng thích làm nhất chính là tập viết theo mẫu chữ, vẽ tranh, đánh cờ pha trà.

Bài thơ yêu nhất chính là: Xuân có bách hoa thu có trăng, hạ có gió mát đông có tuyết. Nếu không có nhàn sự trong lòng, chính là mùa tốt nhất nhân gian.

Cả người nàng cao quý trắng nõn như Bạch Ngọc Lan cao cao treo đầu cành ngày xuân.

Hiện tại Ngọc Lan còn đó, nàng lại khô héo.

''Trong cung luôn có cung ứng băng, nơi này của tỷ nhiều cây biết bao nhiêu, cũng không trở thành nóng đến mức ăn không ngon chứ''

Diệp Tư Nhàn lo lắng an ủi.

''Nương nương không biết rồi, nương nương của chúng nô tỳ đã hơn một tháng chưa từng nếm qua một bữa cơm hẳn hoi, mời bao nhiêu thái y cũng không được, uống thuốc kê đơn một lần là nôn, nô tỳ thật sự không khuyên nổi''

''Diệp nương nương, nếu người có biện pháp, hay là người khuyên nhủ chủ tử nhà nô tỳ đi'' Nghênh Thư rơi lệ quỳ xuống đất.

''Ngươi đứng lên trước đi đã''

Tự tay đỡ nàng, khuyên vài câu tốt đẹp, Diệp Tư Nhàn sai nàng đi bưng chút cháo thanh đạm.

Bản thân nghiêm nghị nhìn Tố quý phi.

''Là tỷ cố ý''

Trong phòng chỉ còn hai người, Diệp Tư Nhàn trực tiếp vào thẳng vấn đề.

''Cố ý hay không cố ý, có khác gì nhau đâu, dù sao mạng của ta cũng chẳng còn bao lâu nữa'' Tố quý phi suy yếu nói.

Hổn hển một câu thở ba hồi khí.