Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 317: Cố gắng bảo trọng




Diệp Tư Nhàn không nói gì nữa, chỉ là trong lòng khó chịu.

Đúng lúc Xảo Yến tiến đến bẩm báo, nói Đỗ thái y đến thỉnh mạch bình an.

''Mau cho mời!''

Diệp Tư Nhàn chỉnh lý trang phục, dáng vẻ đoan trang ngồi bên giường dài.

Thỉnh mạch bình an là giả, chẩn trị cho mẫu thân mới là thật.

Diệp phu nhân sáng mắt sáng lòng, sao lại không biết ý nghĩ của nữ nhi, nhưng không tiện chối từ hiếu tâm của nữ nhi.

Đỗ thái y tỉ mỉ bắt mạch, lại hỏi rất nhiều thói quen sinh hoạt, ẩm thực sinh hoạt thường ngày.

Cuối cùng kết luận.

''Phu nhân là bệnh cũ vất vả lâu ngày để lại, về sau phải cố gắng bảo dưỡng, đừng tiếp tục vất vả nữa''

''Vất vả?'' Diệp Tư Nhàn ngạc nhiên trợn to hai mắt.

Diệp phu nhân vội khoát tay.

''Không có vất vả, ta chỉ là không chịu ngồi yên thôi, ta...''

Người rộng lượng thông suốt lúc này lại như đứa trẻ làm sai, không ngừng nhìn trộm sắc mặt của nữ nhi.

Diệp Tư Nhàn dở khóc dở cười, đành phải giao phó thái y dụng tâm chẩn trị.

Đỗ thái y chắp tay nói được, lây ngân châm ra giúp Diệp phu nhân châm cứu.

Sau hơn một canh giờ, sắc mặt Diệp phu nhân cuối cùng cũng bình thường lại.

''Biện pháp này hay, trước kia ở huyện Giang Hoài cũng có Lang trung biết châm cứu, nhưng ta trị mấy lần cũng không có tác dụng'' Diệp phu nhân kinh hỉ.

''Vậy sau này cần phải cố gắng bảo dưỡng, châm cứu cũng không dễ chịu gì'' Diệp Tư Nhàn oán trách trừng mắt nhìn mẫu thân.

Đỗ thái y lại kê một đơn thuốc, dặn dù chú ý nghỉ ngơi rồi mới rời khỏi.

Diệp Tư Nhàn cho người đi lấy thuốc, còn lấy rất nhiều thuốc bổ từ Khố phòng.

''Nương''

''Nếu tới Kinh thành, vậy thì cứ thanh thản ổn định ở lại đi, ăn ở cần cái gì thì dùng cái đó, đừng tiết kiệm nữa''

''Con và ca ca đều mong nhị lão trường thọ''

Diệp Tư Nhàn chăm chú nhìn về phía mẫu thân.

Làm gì có cái gọi là không chịu ngồi yên, bà là vì tiết kiếm chút bạc nên không chịu mời hạ nhân.

Những chuyện trong ngôi nhà nhỏ Diệp gia, phần lớn đều là bà tự mình làm.

Nữ tử năm đó thân thể khỏe mạnh tươi đẹp cởi mở, cứ thế mà mệt mỏi sinh bệnh.

Mỗi lần nghĩ tới những điều này là đau lòng.

Diệp phu nhân xấu hổ cười, bàn tay khô gầy nâng bát trà.

''Này! Đừng có nghe thái y kia nói mò, nương vẫn khỏe mà''

''Nương còn phải ôm ngoại tôn, còn phải đợi ca ca của con thành thân, ôm tôn tử nữa mà''

''Nói đến Quân nhi, thực sự khiến người ta bận tâm, chừng nào thì mới lấy được thê tử đây....''

Diệp phu nhân rõ ràng chuyển chủ đề tới chuyện khác.

Diệp Tư Nhàn cũng không tiện nắm chặt không thả, cũng chỉ đành theo bà.

Cùng ngày hôm đó.

Diệp phu nhân cứ ngồi tới chạng vạng tối mới lưu luyến mà rời đi.

Trước khi đi bà nắm tay nữ nhi không ngừng dặn dò.

''Đừng ủy khuất bản thân''

''Nếu khó chịu thì nhớ ra ngoài thăm nhiều hơn''

''Nhàn nhi con phải sống tốt đó, mẫu thân ở ngay bên ngoài, đừng nhớ thương''

''Con biết rồi nương''

Tự mình đưa mẫu thân lên kiệu, Diệp Tư Nhàn mới cùng bọn nhỏ trở về.

Bữa tối rất phong phú.

Bọn nhỏ như bị đè nén cả ngày, từng đứa như tiểu hổ ăn không đủ no, líu ríu vô cùng náo nhiệt.

Diệp Tư Nhàn vừa sưởi ấm vừa cười hỏi mấy đứa bé.

''Sao mỗ mỗ vừa đến các con đã ngoan ngoãn như con mèo, mỗ mỗ vừa đi, cả đám các con đều thành Tiểu Bá Vương rồi?''

Cảnh Châu đang ăn đùi gà, nghe vậy nàng há to mồm cắn xé miếng thịt tiếp theo, ăn liên tục.

''Mỗ mỗ không khỏe, chúng con không dám quấy nhiễu bà''

''Đúng đó mẫu thân, mỗ mỗ bị bệnh gì, sao Đỗ thái y phải đâm nhiều kim lên người mỗ mỗ như vậy?''

''Mẫu thân, mỗ mỗ không đau sao?''

Hóa ra là bị dọa sợ.

Diệp Tư Nhàn xoa xoa tóc bọn nhỏ, cười dịu dàng.

''Mỗ mỗ đương nhiên là đau, nhưng mỗ mỗ không ghim kim thì sẽ đau hơn, cho nên mỗ mỗ chỉ có thể ghim kim''

''Nếu các con không ăn cơm cho giỏi, tương lai cũng sẽ sinh bệnh, cũng sẽ ghim ngân châm đầy người''

''A''

Bọn nhỏ hoảng hốt, vội vàng nâng bát lên ăn hết cơm.

Cả hai huynh đệ Trường Uyên và Trường Diễn đều la hét muốn ăn cơm.

Nội thất nho nhỏ, tràn ngập náo nhiệt vui cười.

...

Thoáng cái đã qua hết mùng hai, trong cung liền nhàn rỗi.

Tương phi vẫn quản lý cung vụ, Tố quý phi bệnh, Diệp Tư Nhàn sủng quan lục cung.

Mấy ngày đầu năm Cảnh Thuận năm thứ mười bốn, cũng không khác là mấy so với những năm trước.

Khác biệt duy nhất chính là sắp chuẩn bị thông gia với Khố Nạp quốc.

Hai nước thông gia cưới Công chúa, tất cả lễ nghi trượng cho hôn lễ đều đại diện cho Đại Cảnh triều, năm trước Nội vụ phủ đã bắt đầu bận rộn.

Qua hết năm, chuyện thông gia chính thức đưa vào danh sách quan trọng, trong cung càng không chịu ngồi yên.

Tương phi bận trước bận sau gầy hốc hác đi, Diệp Tư Nhàn cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện như vậy, không thể không sờ tảng đá để qua sông*

*Qua sông bằng cách sờ vào đá, hay chạm vào đá để qua sông, vốn là một câu nói dân gian.

Ngoại trừ Tương phi ở bên ngoài, nàng lại chọn thêm Lý tiệp dư và Triệu tiệp dư cùng hỗ trợ.

Chờ mọi chuyện đã thành hình thì đã là đầu tháng hai.

Diệp Tư Nhàn giao việc vặt còn lại cho mấy người Tương phi, mình hiếm khi được thanh nhàn, lười biếng trốn việc một chút.

Hôm đó thời tiết sáng sủa, cảnh xuân tươi đẹp.

Nàng cùng bọn nhỏ đến Ngự hoa viên chơi hơn nửa buổi, lúc ăn trưa, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, dẫn bọn nhỏ tới Trường Ninh Cung.

Thân thể của Tố quý phi đều tốt lên rất nhiều, giá y của Di An cũng đầy đủ hết, chỉ còn chờ Công chúa cập kê, đại hôn xuất giá.

Lúc Diệp Tư Nhàn đến, hai mẹ con đang ở dưới hiên phơi nắng.

Thấy người đến, Tố quý phi vội vàng đứng lên.

''Bên ngoài gió lớn, sao muội lại mang chúng ra ngoài, thật đúng là lớn mật''

Vừa nói vừa mời vào phòng.

''Giữa trưa thời tiết tốt, ở bên ngoài phơi nắng''

''Đột nhiên thèm điểm tâm của Trù nữ trong cung tỷ tỷ'' Diệp Tư Nhàn cùng bọn nhỏ ngồi xuống dưới hiên.

Tố quý phi không ngăn cản nữa, chỉ ngượng ngùng cười.

''Tiểu trù phòng ở đây đã bỏ rồi, ta cho chút bạc, để bọ về Ngự thiện phòng hầu hạ''

''Hả?''

''Chuyện từ khi nào, sao ta không biết?''

Diệp Tư Nhàn giao bọn nhỏ cho nhũ mẫu.

Tố quý phi giao phó Di An: ''Con đi trông đệ đệ muội muội, ta và Diệp nương nương của con trò chuyện''

''Dạ''

Di An cũng rời đi, dưới hiên chỉ còn hai người.

''Qua năm liền cho họ rời đi, chỗ này của ta cũng không có tiền đồ gì, không nên ràng buộc họ''

''Tỷ thật đúng là''

Diệp Tư Nhàn cười khổ, hóa ra đã qua lâu như vậy nàng vẫn một lòng muốn chết.

''Huynh ấy thế nào? Vẫn không gượng dậy nổi sao?''

''Tốt hơn nhiều''

Diệp Tư Nhàn mỉm cười.

''Công chúa của Khố Nạp quốc ba tháng nữa sẽ gả tới, hai nước thông gia, Lễ bộ loay hoay chân không chạm đất, làm sao cho phép y không gượng dậy nổi được, tỷ tỷ yên tâm''

''Vậy là tốt rồi''

Tố quý phi nhẹ nhàng thở ra.

''Nghe nói y còn phải nuôi hai con trai và một con gái, tuyệt đối không thể có chuyện gì''

''Huynh ấy từ từ tốt lên, ta cũng an tâm''

''Chính tỷ cũng phải cố gắng bảo trọng'' Diệp Tư Nhàn vội nói.

''Quốc vương và Thái tử của Khố Nạp quốc sẽ tới tống thân, đến lúc đó Hoàng thượng chắc chắn sẽ tổ chức quốc yến, tỷ tỷ cũng phải có mặt''

''Được! Ta biết rồi''

Tố quý phi đờ đẫn đáp ứng.

Không phải chỉ là duy trì phong quang bên ngoài thôi sao, nàng làm được.

''Muội muội đói bụng không, ta gọi người truyền lệnh, nếu không chê thì bồi ta dùng một chút''

''Chẳng những ta đối mà tất cả chúng ta đều đói bụng, hôm nay chính là đến ăn ké''

Tố quý phi buồn cười, đứng dậy phân phó Nghênh Thư.

''Cầm chút thỏi bạc đưa đến Ngự thiện phòng, cho họ chuẩn bị phong phú một chút, ta muốn chiêu đãi Diệp quý phi và các Hoàng tử Công chúa''

''Dạ, nương nương''

Nghênh Thư quay người lui ra.

Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng nhìn chằm chằm Tố quý phi, từ trên xuống dưới đều nhìn một vòng.

''Quả nhiên vừa nhắc tới Tống đại nhân, sắc mặt cũng khác''

''Đừng nghịch....'' sắc mặt Tố quý phi đỏ lên.