Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 314: Sống thật sự không tốt




Sau khi các mệnh phụ vào cung ăn uống tiệc rượu thối lui, Hoàng cung to lớn rốt cuộc an tĩnh lại.

Diệp Tư Nhàn vừa về Trữ Tú Cung.

Đang định thay y phục, nghỉ ngơi một lát, nhìn bọn nhỏ một chút.

Đã thấy Linh Chi vội vàng hấp tấp từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt khẩn trương.

''Nương nương, người của Trường Ninh Cung tới nói Tố quý phi sốt cao, đã bắt đầu nói mê sảng''

''Cái gì?!''

Không để ý tới y phục hay hài tử gì nữa, nàng nhanh chân đi ra ngoài.

Vừa đi vừa phân phó: ''Tới Thái y viện truyền triệu thái y, nhớ kỹ phải gọi Đỗ thái y giỏi châm cứu, ngoài ra đi phân phó cho Ngự thiện phòng, hầm một nồi cháo bổ''

''Phải rồi, cũng phái người đi đón Công chúa Di An đi''

Phân công xong, Linh Chi vội vàng rời đi, Diệp Tư Nhàn tăng tốc bước chân chạy tới Trường Ninh Cung.

...

Trong Trường Ninh Cung.

Di An quỳ gối bên giường hầu hạ trước giường bệnh của Tố quý phi.

Nghênh Thư và cung nữ thái giám chạy tới chạy lui bưng đưa thuốc, người người trong cung khẩn trương, từng người đều áp lực.

Lúc Diệp Tư Nhàn đến, thần trí của Tố quý phi đã khôi phục một chút.

''Diệp nương nương''

Di An đứng dậy hành lễ, vành mắt tiểu cô nương chịu đến đỏ bừng, có vẻ đã lâu không nghỉ ngơi đủ.

''Con ngoan''

Diệp Tư Nhàn có chút đau lòng, tự tay đỡ Di An lên.

''Con nghỉ ngơi một chút đi, ta đưa Đỗ thái y tới''

Nói xong liền muốn phân phó cho nhũ mẫu của Di An tới, định dẫn nàng đi nghỉ ngơi.

''Diệp nương nương!'' Di An đột nhiên tiến lên một bước, níu ống tay áo của Diệp Tư Nhàn lại.

''Mẫu phi của con sẽ chết sao? Diệp nương nương, Nghênh Thư cô cô luôn khóc, thái y hầu như cũng lắc đầu, lúc này mẫu phi càng ngày càng gầy, con sợ lắm''

Tiểu cô nương lung lay sắp đổ, mắt trần có thể thấy gầy gò hơn rất nhiều, vành mắt cũng thụt vào.

Trong lòng Diệp Tư Nhàn thắt lại.

''Mẫu phi của con sẽ không sao đâu, tin ta, mọi thứ đều có Diệp nương nương ở đây, đừng sợ''

Kéo dỗ hài tử một hồi, Diệp Tư Nhàn cho người đưa nàng đi, mình bước nhanh tiến vào nội thất.

Vừa vặn Đỗ thái y cũng đến, Diệp Tư Nhàn phân phó ông ta lập tức bắt mạch trị liệu.

Sau khi vọng văn vấn thiết dài dằng dặc qua đi, Đỗ thái y vuốt vuốt chòm râu hoa râm, trầm tư thật lâu mới chậm rãi lắc đầu.

''Tố quý phi nương nương là bệnh can khí tích tụ, chứng bệnh khí trệ máu ứ đọng, cộng thêm hàn khí trời đông tuyết phủ nhập thể, dẫn đến sốt cao, ho khan các loại...''

''Đừng có đọc sách thuốc, nói trọng điểm đi'' Diệp Tư Nhàn nghe thấy thì sốt ruột.

Đỗ thái y lau lau mồ hôi trên thái dương, gọn gàng dứt khoát.

''Tâm bệnh phải có tâm dược trị, nếu như tâm bệnh chưa triệt, dựa vào bệnh tình của Tố quý phi nương nương, sợ là Đại La thần tiên cũng khó mà cứu được''

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Diệp Tư Nhàn trắng bệch, suýt đánh đổ bát trà.

''Không phải là chứng bệnh can khí tích tụ sao? Nghiêm trọng vậy à?''

Nàng không dám tin, trong lòng từng cơn hối hận xông tới, sóng cả mãnh liệt không chống đỡ nổi.

Đỗ thái y không trả lời, chỉ không nói gì khẽ gật đầu.

'Ầm ầm' một tiếng, hàng rào trong lòng người nào đó ầm vang sụp đổ, hối hận tột cùng vây quanh nàng.

Không nên xem nhẹ nàng ấy.

Không nên đoán lung tung nghi ngờ nàng ấy.

Lúc trước chuyện bọn nhỏ trúng độc, không có bằng chứng, chưa chắc là mẹ con các nàng làm.

Nếu quả thật muốn hạ độc, nàng có rất rất nhiều cơ hội một kích trí mạng, cần gì chỉ khiến bọn nhỏ phát điên khóc rống.

Người phía sau đến cùng là có mục đích gì thì không biết, nhưng mình không nên hoài nghi bậy.

Diệp Tư Nhàn hối tiếc không kịp.

''Hiện tại!''

Nàng ổn định tinh thần lại, ngồi thẳng người, ở trên cao nhìn về phía Đỗ thái y hạ nghiêm chỉ.

''Bổn cung muốn ngươi phải bảo vệ tính mạng của tỷ ấy, bất kể là dùng phương pháp gì, về phần tâm bệnh mà ngươi nói, ta biết đại khái là cái gì, giao cho ta là được''

''Ngươi chỉ cần dùng hết tất cả y thuật của ngươi, bảo đảm cho tỷ ấy bình an là được''

''Rõ!''

Đỗ thái y thấp thỏm, trong long tự nhũ đây là chuyện gì vậy chứ?

...

Một canh giờ châm cứu giày vò dày dằng dặc.

Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, Đỗ thái y mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.

Lúc tới gần phần cuối, ông dùng ngân châm mảnh khảnh đâm vào mười đầu ngón tay của Tố quý phi, phỗng xuất mười giọt máu đen nhánh.

Sắc mặt Tố quý phi mắt thường có thể nhìn thấy hồng nhuận, dường như vẻ lo lắng trước đó đi theo mấy giọt máu đen kia, tống ra khỏi cơ thể biến mất hầu như không còn.

''Tố quý phi nương nương tạm thời không có trở ngại, tiếp theo nhất định tâm tình phải vui vẻ, tỉ mỉ điều dưỡng, mới có khả năng khỏi hẳn, nếu không...''

''Ta biết rồi'' Diệp Tư Nhàn cắt lời ông.

Thưởng đủ bạc, phái người đưa Đỗ thái y rời đi, Diệp Tư Nhàn vẫy lui tất cả hạ nhân trong nội thất, một mình ngồi bên cạnh giường.

''Tố tỷ tỷ, ta sai rồi, ta không nên hù dọa tỷ, bức bách tỷ, cũng không nên mặc kệ tỷ, là ta sai rồi''

Diệp Tư Nhàn cầm lấy cánh tay khô gầy của nàng thật lòng thật dạ.

''Tỷ cần gì phải chà đạp mình, tỷ còn có Di An, còn có Bạch gia, còn có người ở ngoài cung lo lắng cho tỷ, tỷ bây giờ là đang làm cái gì...''

Nước mắt trượt xuống theo gương mặt, rơi xuống đầu ngón tay tái nhợt của Tố quý phi.

Như là cảm nhận được, tay nàng chỉ khẽ nhúc nhích, chậm rãi tỉnh lại.

''Nhàn Nhàn? Sao muội lại tới đây? Muội rảnh rỗi rồi sao?''

Giọng của nàng nhẹ nhàng, giống một mảnh lông vũ rơi trên mặt đất, trong lòng Diệp Tư Nhàn hung hăng thắt lại.

''Tỷ tỷ, sao tỷ lại giày vò chính mình thành như vậy, sao tỷ đành lòng...''

''Ta biết''

Tố quý phi buồn bã cười, chậm rãi chống đỡ thân thể ngồi dậy.

Diệp Tư Nhàn vội vã tiến lên vịn nàng, để nàng tựa lên gối mềm thoải mái dễ chịu, hai người mặt đối mặt nói chuyện.

''Ta biết tại sao muội hận ta, muội cho rằng chuyện của bọn nhỏ là do ta làm đúng không?''

''Nhàn Nhàn, chính ta cũng không có hài tử, Bạch gia cũng không có cái gì để trông cậy vào, ta làm sao nhẫn tâm ra tay với bọn nhỏ chứ, ta thương chúng đến vậy mà''

Tố quý phi cười trong nước mắt.

Diệp Tư Nhàn cũng khóc: ''Ta biết không phải tỷ, là ta tức quá chập mạch rồi, tỷ tỷ thật xin lỗi, ta không nên hoài nghi tỷ''

Một chút hoài nghi như thế, suýt chút lấy mạng của nàng.

''Nhàn Nhàn''

Nụ cười trên mặt Tố quý phi phóng đại, chậm rãi vươn tay vuốt đi nước mắt cho nàng.

''Muội có thể hiểu là tốt rồi, bọn nhỏ đều là ta tận mắt nhìn chúng lớn lên, ta xem như chính mình sinh ra, muội có thể hiểu là tốt, ta....''

Nàng bỗng nhiên nhìn qua màn trướng, chút ánh sáng trong mắt dập tắt.

''Ta chết cũng không tiếc''

''Không!''

Diệp Tư Nhàn khóc đến không kìm chế được, liều mạng lắc đầu.

''Tỷ không được chết, tỷ chết thì Di An phải làm sao đây? Nó còn chưa cập kê, nó còn chưa xuất giá mà''

Tố quý phi lắc đầu cười khổ: ''Ta cũng muốn nhìn đứa bé kia xuất giá, đáng tiếc thân thể của ta...''

''Nó dù sao cũng không phải hài tử thân sinh của ta, nếu như ta thật sự không đợi được nó xuất giá, vậy cũng xem như duyên phận của mẹ con chúng ta chỉ tới đó thôi''

''Đối với đứa bé đó, ta không thẹn với lương tâm''

Nàng nhẹ nhàng thở ra, giống như hoàn thành một đại sự, cho dù lập tức chết đi cũng có thể nhắm mắt.

Trong lòng Diệp Tư Nhàn hoảng hốt.

''Vậy phụ mẫu của tỷ thì sao? Tống Thừa Hựu thì sao, tỷ cũng mặc kệ sao? Ta nghe nói Tống Thừa Hựu...''

Quả nhiên, người yêu chí thân đều khắc vào trong xương cốt.

Vừa nhắc tới cái tên này, sắc mặt Tố quý phi lập tức khẩn trương.

''Thế nào? Thừa Hựu thế nào?''

''Y sống không tốt, thật sự không tốt'' Diệp Tư Nhàn gọn gàng dứt khoát.