Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 296: Xuống núi đi chợ




Phiên chợ dưới núi rất náo nhiệt.

Đang vào đầu tháng bảy, dân chúng lục tục bội thu, trên phiên chợ có gà béo vịt béo, có trái cây rau quả, cũng có trứng gà sữa trâu.

Ăn uống thì không cần phải nói, Diệp Tư Nhàn đứng ở đầu ngõ liếc mắt một cái, một loạt thật dày đều bán quà vặt.

Dân chúng lui tới, có người vác rổ, có người dẫn theo hài tử, mọi người vô cùng náo nhiệt cười nói trên đường cái, giao dịch.

Diệp Tư Nhàn vừa đứng vững trong đám người đã cảm thấy hai chân mình dẫm vào trong khói lửa nhân gian.

''Những người này đang vui vẻ cái gì vậy?''

Ánh mắt rơi vào trên ông cụ bán dưa hấu cách đó không xa, thấy ông ăn mặc quần áo tả tơi, trên giày vải đều là bùn, bên trong ống quần cuốn lên lộ ra đôi chân đen gầy.

Nhưng ông cụ đó vẫn tinh thần khỏe mạnh, vừa cười vừa cắt một miếng dưa hấu vừa to vừa đỏ cho người phụ nữ đang dắt đứa bé đối diện.

''Hết thảy năm văn tiền''

Người phụ nữ đưa tiền qua, ông cụ vui vẻ tiếp nhận, tiếp tục cắt dưa hấu.

Nghi hoặc thu hồi ánh mắt, Triệu Nguyên Cấp có chút không hiểu, những người này rõ ràng nghèo như vậy, tại sao họ có thể vui vẻ như thế.

''Bởi vì quốc thái dân an'' Diệp Tư Nhàn kéo tay hắn qua, cũng muốn một miếng dưa hấu năm văn tiền.

Nhìn Diệp Tư Nhàn thành thạo đưa tiền đồng đã sớm đổi, cười mỉm tiếp nhận dưa hấu.

Triệu Nguyên Cấp hoàn toàn nhíu lông mày: ''Sao có thể chỉ đưa có năm văn tiền, sao không cho nhiều một chút?''

''Vậy không được đâu''

Diệp Tư Nhàn tách dưa hấu ra, mỗi người một nửa, hai người vừa đi vừa ăn.

''Dân chúng tuy nghèo, nhưng quốc thái dân an, họ có thể dựa vào hai bàn tay của mình để lao động kiếm sống''

''Chàng tùy tiện cho thêm chút tiền, bọn họ nhất định sẽ cho rằng chàng đang bố thí cho họ, người ta sẽ không vui đâu''

Triệu Nguyên Cấp: ''...'' hắn vẫn nghĩ mãi mà không hiểu.

Người đời lại không giống người đọc sách, đầy người xấu tính, hở ra là bọn họ không khom lưng chỉ vì năm đấu gạo.

Dân chúng thì khác.

Cho thêm bạc, bọn họ đương nhiên phải cao hứng.

''Kho lương thực đầy mà biết vinh nhục, Hoàng đế bệ hạ, người đúng thật là không hiểu rõ con dân của chính mình mà''

Đang lúc nói chuyện, lại ăn hết dưa hấu giòn ngọt, hai người lại tìm một gia đình mượn nước giếng rửa mặt.

Sau khi chỉnh đốn xong, toàn thân trên dưới hai người nhẹ nhàng khoan khoái.

Gió hơi lạnh tinh tế vuốt ve gò má, bên tai là rộn ràng khói lửa nhân gian, Diệp Tư Nhàn phơi dưới ánh nắng thu ấm áp, đã lâu chưa được hài lòng đến vậy.

Có lẽ là lây từ nàng, Triệu Nguyên Cấp cũng bắt đầu nhìn kỹ những người dân trước mặt này.

Quả thật.

Y phục của họ không phải quý giá nhất, ăn uống cũng không phải sơn trân hải vị, nhưng khắp nơi ở đây tràn đầy dân phong thuần phác.

Không tranh đấu với nhau, không có ngươi lừa ta gạt, Đế vương đắm mình trong dân phong thuần phát chốn dân gian, lần đầu tiên cảm thấy mỗi một tấc thần kinh đều có thể thư giãn.

''Ăn dưa hấu xong rồi, đói bụng'' Diệp Tư Nhàn cười híp mắt vịn bụng.

''Bữa sáng cố ý ăn ít, đến dạo chợ phiên cũng không thể xách bụng không trở về đúng không?''

''Muốn ăn gì nào? Nương tử?'' Triệu Nguyên Cấp nhanh chóng nhập vai.

Từ khi xem tấu chương, tâm tình hắn cứ che một tầng sương mù dày đặc, trên vai luôn khiêng gánh nặng.

Giờ khắc này, hắn muốn tạm thời bỏ xuống.

''Đậu hũ, bánh nướng, tiểu hoành thánh''

Lời còn chưa dứt, Diệp Tư Nhàn đã bước qua phía quán nhỏ.

Triệu Nguyên Cấp sải bước còn nhanh hơn nàng, hai người một trước một sau đi vào một quầy hàng đồ ăn nhẹ nóng hôi hổi, gọi hai bát đậu hũ.

Ngồi dưới ô vải bông bên đường, hai người ngươi một bát ta một bát, vừa ăn, vừa nghe thực khách bên cạnh bàn luận chuyện trên trời dưới biển.

''Nè nè, các ngươi có nghe nói không, ổ thổ phỉ ở sau núi còn chưa bắt được đó, cái này tạo ra vấn đề khó khăn không nhỏ cho triều đình''

''Còn không phải sao? Ổ thổ phỉ đó tự mình biết mình, cũng không dám quấy rối thôn làng gì, chỉ lập trung cướp bóc đội hàng hóa lui tới vào Kinh thành, chậc chậc chậc, bọn hắn tìm đúng tâm lý không dám gây chuyện của người ta''

''Đúng là quá thất đức, có đôi khi còn gϊếŧ người nữa mà, tháng trước có một cô nương chết ở sau núi, chậc chậc, quá thảm''

Diệp Tư Nhàn đột nhiên cảm giác được đậu hũ trong chén không thơm nữa, ngẩng đầu lên, Triệu Nguyên Cấp quả nhiên đã nhíu mày, ánh mắt đều trở nên nguy hiểm.

''Các vị đại ca''

Triệu Nguyên Cấp bỗng nhiên đứng lên đi qua bàn thực cách bên kia, cung tay lệ độ nói.

''Tiểu đệ là thương nhân buôn tơ lụa tới lui giữa Tô Hàng và Kinh thành, đi ngang qua tiểu trấn nghỉ chân, xin hỏi thổ phỉ mà ngài nói là...''

''À, chẳng trách ngươi không biết, hóa ra là thương nhân Tô Hàng'' một vị thực khách bừng tỉnh đại ngộ.

''Hai mươi dặm phía sau núi có một rừng trại màu tím, chuyên cướp bóc thương nhân buôn hàng như các ngươi, lúc đi hàng cẩn thận một chút, đừng đến gần chỗ núi sâu''

Vị thực khách này có lòng căn dặn.

''Nhất định phải đi đường chính, dưới chân Thiên tử, đường chính của chúng ta vẫn an toàn''

''Vậy là được rồi, đa tạ các vị đại ca, tiểu đệ vô cùng cảm kích''

Triệu Nguyên Cấp đưa cho mỗi vị thực khách mười mấy đồng tiền thay lời cảm tạ.

Sau khi trở về lần nữa, Triệu Nguyên Cấp không để ý tới đậu hũ gì nữa, kéo Diệp Tư Nhàn lập tức quay về.

Diệp Tư Nhàn không nỡ, nhưng đại sự quan trọng, đành phải vội vàng đuổi theo bước chân hắn.

Hai người còn chưa ra khỏi thôn xóm, chỉ thấy cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa, xa xa nhìn lại, giống như một Tướng lĩnh dẫn theo mấy chục trên trăm binh mã, đang đuổi theo ai đó.

''Là ai vậy?''

Nàng có chút sợ hãi, giọng nói cũng có chút run rẩy.

Cũng may khí tức Đế vương mạnh mẽ, vững vàng kéo nàng dừng lại ven đường, cũng có chút cúi đầu che giấu bộ dáng của mình.

Diệp Tư Nhàn cũng không sợ, cố gắng híp mắt nhìn, mặc dù....nàng cũng không biết ai.

''Hình như là người của Binh bộ''

Triệu Nguyên Cấp thông qua màu sắc áo giáp của đối phương để phán đoán.

''Binh bộ!''

Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, không phải thổ phỉ gì thì tốt.

Hai người tiếp tục đi, rốt cuộc trở về vào lúc trời chiều.

Nhốn nháo hoảng loạn hơn nửa ngày qua đi, Diệp Tư Nhàn vừa mệt vừa đói vừa sợ, ăn chút điểm tâm qua loa nhét đầy bao tử, tựa lên giường ngủ say sưa.

Về phần mua lễ vật cho bọn nhỏ, chỉ có thể về Kinh thành rồi mới tính.

Sau khi Triệu Nguyên Cấp dỗ nàng ngủ, một mình ở phòng phía đông triệu kiến đại thần.

Nửa buổi chiều ngắn ngủi, Minh Sơn nhỏ bé có mấy đám người đến, có Kinh kỳ đại doanh, có Binh bộ, còn có Lễ bộ, Hộ bộ.

Vấn đề tấu chương không được giải quyết hai ngày nay, toàn bộ được trình lên.

Triệu Nguyên Cấp lại bận rộn nửa ngày, chờ đến khi rốt cuộc rảnh rỗi, đã là đêm khuya.

''Hoàng thượng, Quý phi nương nương vẫn chờ người dùng bữa tối''

Triệu Nguyên Cấp nhíu mày: ''Sao không ăn trước?''

Vừa nói vừa sải bước đến phòng phía tây.

Diệp Tư Nhàn đúng là không có khẩu vị, dù trước mặt bày một bàn thức ăn sơn trân hải vị, nàng vẫn chỉ nhớ đến bát đậu hũ lúc sáng.

''Hoàng thượng...''

''Biết nàng không vui, nếu rảnh sẽ lại dẫn nàng đi, về sau chúng ta còn nhiều thời gian''

Trọng trách giang sơn đúng là quá nặng, nặng đến gần như đã thành gông xiềng.

Chỉ cần hắn nhẫn nại nuôi lớn hai nhóc con kia, sau đó tùy tiện đẩy giang sơn lên vai đứa nào đó, hắn liền có thể tự do.

Tự do.

Triệu Nguyên Cấp ngửa đầu nhìn trăng sáng bên ngoài cửa sổ, khóe môi bất giác cong lên mỉm cười.

''Nhưng ngày mai không có phiên chợ, ở đây năm sáu ngày họ mới có một lần'' Diệp Tư Nhàn bĩu môi không tình nguyện.

''Trẫm có một tin tốt phải nói với nàng'' Triệu Nguyên Cấp cười.