Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 294: Tức giận




Hôm sau, Triệu Nguyên Cấp triệu kiến các đại thần Hộ bộ nghị sự ở ngoại điện.

''Nếu dựa theo yêu cầu tăng giá của bọn hắn, triều đình hàng năm phải bỏ ra bao nhiêu ngân lượng?'' Triệu Nguyên Cấp hỏi.

Cần soi mói thì cứ soi mói, nhưng soi đến ranh giới cuối cùng của hắn hiển nhiên là không được.

Diệp Tư Nhàn muốn nạp phi tần ngoại bang cho hắn, chuyện này cũng không thể chấp nhận.

Mặt khác, chọn một công tử bột thông gia cũng không thực tế.

Thông gia không phải hiến mỹ nữ, càng không phải gả con gái đi thì mặc kệ chết sống.

Công chúa thông gia chẳng những gánh chịu quan hệ ngoại giao của hai nước, còn ban lợi ích cho hai nước, có nước quản rất rộng, ngay cả Công chúa sống có hạnh phúc không, có được coi trọng không họ cũng muốn quản.

Tùy tiện chọn người căn bản là không thực tế.

Cho nên trước mắt chỉ có hai con đường, một là ngoan ngoãn tăng giá, hai là ngoan ngoãn cưới Công chúa nước khác.

Triệu Nguyên Cấp ngồi trên ngự án, hai tay nắm lấy thành bàn, đôi mắt cũng lạnh như băng tuyết ngàn năm.

''Đã rất lâu trẫm không trải nghiệm cảm giác bị người ta kẹp cổ như vậy''

Giọng nói của Đế vương cực lạnh, các quan viên Hộ bộ sợ đến đầy đầu mồ hôi, áo trong đều ướt đẫm.

''Hồi Hoàng thượng, dựa theo yêu cầu của bọn họ, mỗi cân muối tăng ba văn tiền, hàng năm Đại Cảnh triều chúng ta phải tốn khoảng ba trăm vạn lượng bạc''

Đám quan chức dè dặt đáp, sắc mặt Đế vương cũng bỗng nhiên vội vàng lạnh lên.

''Không được''

Triệu Nguyên Cấp vỗ mạnh bàn: ''Ba trăm vạn lượng bạc, đủ cho quân lương trong vòng hai năm của tất cả quân đội Đại Cảnh triều, tuyệt đối không được!''

''Nhưng còn biện pháp nào khác không? Ví dụ như tìm người đàm phán, mua một bài thuốc''

Ôm tia hy vọng cuối cùng, Triệu Nguyên Cấp ép hỏi các quan viên Hộ bộ đáng thương.

''Không...không có!''

Nói xong câu đó, quan viên kia hận không thể lập tức tìm một kẽ đất mà chui xuống.

Những người khác cũng đang không ngừng cầu nguyện, hy vọng Hoàng thượng tuyệt đối đừng phát tiết lửa giận lên người mình.

Đáng tiếc...

''Ăn lộc của vua thì phải san sẻ với vua, đều là một đám vô dụng!''

Đế vương nổi giận đến cực điểm đứng dậy, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong đại điện, sắc mặt đều xanh xám.

Còn quan viên Hộ bộ hận không thể biến mất thành không khí.

''Cho các khanh thời gian ba ngày, chờ trẫm trở về còn chưa nghĩ ra được biện pháp thì mũ ô sa cũng không cần đội nữa!''

Hắn tình nguyện dùng cái cớ quái quỷ này để lừa các quan viên do đích thân mình chọn lên, cũng không chịu cưới một nữ nhân tha hương nơi đất khách quê người.

''Hoàng thượng''

Có một quan viên Hộ bộ đánh bạo, run rẩy kêu một tiếng,

''Theo ý kiến của thần, vẫn là Hoàng thượng nuôi một người nhàn rỗi trong hậu cung sẽ có lời hơn, cũng không cần động một binh một tốt, lại có thể theo dõi chặt chẽ...''

''Làm càn!''

Triệu Nguyên Cấp vỗ mạnh, đáy long ủng liền đạp lên vai quan viên nọ.

''Hắn muốn cái gì liền cho cái đó, từ khi nào Đại Cảnh triều không có cốt khí như vậy, ngay cả muối văn cũng phải dựa vào quan hệ bám váy?''

Cảm giác ngoan ngoãn bị người ta dắt mũi dẫn đi cực kỳ khó chịu.

Bất cứ lúc nào, hắn đều không cho phép loại chuyện không kiểm soát được này xảy ra.

''Tất cả lui ra đi, chuyện này về Kinh thành bàn lại!''

''Rõ!''

Đám quan chức thận trọng rời đi, Triệu Nguyên Cấp ngồi tại chỗ rất rất lâu.

Ngay cả chính hắn cũng không nói lên được đây là tâm trạng gì.

Kỳ thật, mình dùng giá cực thấp mua nhiều năm như vậy, đã là chiếm lợi, hắn đã sớm dự liệu được đối phương một ngày nào đó sẽ buộc tăng giá.

Quả nhiên, ngày này đã đến.

Bộ tộc nước Khố Nạp đông đúc, nhân khẩu đông đảo, bọn hắn cũng đang cường thịnh, tất nhiên bất mãn với cái giá thấp, cũng dần có vốn liếng đàm phán với hắn.

''Nhưng mà....''

Triệu Nguyên Cấp híp híp mắt: ''Vốn liếng lớn nhất của bọn hắn là vô số mỏ muối, kỹ thuật làm muối hoàn hảo và muối trắng mịn kia''

Nếu như tất cả những thứ này, đều có thể thuộc về Đại Cảnh triều...

''Hoàng thượng? Người đang nghĩ gì đó?'' Diệp Tư Nhàn từ bên ngoài tiến đến.

Hôm nay nàng mặc một thân thường phục, chất vải mềm mại, cảm giác thoải mái dễ chịu. Búi tóc cũng là kiểu nữ tử dân gian thích, cây trâm cũng là màu trắng.

Cả người nhìn tựa như cô nương thôn nữ vừa đeo giỏ trúc hái nấm xuống núi.

Triệu Nguyên Cấp nhoáng một cái định thần, nàng liền mỉm cười đứng trước mặt mình, xòe váy xoay một vòng.

''Nhìn xem, váy mới của thiếp có đẹp không, những mảnh nhỏ bên trên là hoa trà, cây trâm này là đá thạch lựu, mặc dù không đáng tiền nhưng rất xinh đẹp''

Diệp Tư Nhàn líu ríu nói một tràng mới phát hiện sắc mặt Triệu Nguyên Cấp không đúng.

''À? Người sẽ không vì sự kiện kia mà hao tổn tinh thần đó chứ?''

Diệp Tư Nhàn buông mép váy xuống, tiên lên nắm tay nắm, cuối cùng ôm cánh tay hắn lắc tới lắc lui.

''Thiếp đã nói, biện pháp tốt nhất của chuyện này chính là để nữ nhân kia tiến cung''

Triệu Nguyên Cấp chậm rãi kéo tay nàng ra, khoanh tay nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nghiêm túc.

''Coi như là vạn bất đắc dĩ, trẫm nhất định phải cưới nàng ta, cũng quyết không thể là tình trạng như hiện tại!''

Nói xong hừ lạnh, quay người rời đi.

Diệp Tư Nhàn nghe vậy trợn mắt há mồm, cả buổi tự lẩm bẩm: ''Dù sao ta cũng không hiểu, có thể cống hiến một chút cho chàng thì thật sự ta rất tình nguyện''

Trong cung nhiều nữ tử xinh đẹp của Đại Cảnh triều như vậy vẫn còn trinh tiết, nàng không cần lo lắng một nữ tử ngoại bang.

Phu thê nhiều năm, một ít tín nhiệm này vẫn phải có.

Diệp Tư Nhàn cuối cùng tìm được hắn ở bên cạnh thác nước giữa sườn núi.

''Hoàng thượng, thần thiếp...''

Lời còn chưa dứt, một tay Triệu Nguyên Cấp ôm nàng vào lòng, bá đạo hôn lên đôi môi của nàng.

''Đừng nói nữa, trẫm đều biết, là trẫm không tốt''

Nụ hôn kéo dài trôi qua, không vui của hai người tan thành mây khói.

Diệp Tư Nhàn đỏ mặt tựa lên vai Triệu Nguyên Cấp: ''Người yên tâm, cửa ải này thiếp rất dễ chịu''

''Cửa ải này ta không dễ chịu, Nhàn Nhàn nàng cũng biết, nếu như ngay cả trẫm cũng bị người khác dắt mũi, dân chúng của Đại Cảnh triều phải làm sao?''

''Một khi mở ra tiền lệ, những dược liệu, hương liệu, cây cối tiến cống kia đều bắt chước, lúc đó, Đại Cảnh triều sẽ lâm vào nguy nan''

Không thể không nói, Triệu Nguyên Cấp không hổ là làm Đế vương nhiều năm.

Chuyên dân chúng không nghĩ tới, hắn có thể nghĩ tới, chuyện các bách quan không nghĩ tới, hắn vẫn có thể nghĩ tới.

''Vẫn là người lợi hại''

Diệp Tư Nhàn sùng bái, ngôi sao trong mắt còn óng ánh hơn bảo thạch.

''Là thiếp nghĩ quá đơn giản''

Người nào đó bĩu môi cúi đầu nhận sai, Triệu Nguyên Cấp vỗ lưng nàng không nói nữa.

Hai người tựa sát vào nhau nhìn thác nước một lát.

Dùng qua bữa trưa, hai người họ tới suối nước lớn nhất tắm rửa, trong lúc đó....tất nhiên không thể miêu tả.

Chạng vạng tối, Triệu Nguyên Cấp ôm Diệp Tư Nhàn tinh thần uể oải ngồi trên ghế mây trước đình, cười đến xuân phong đắc ý.

''Trời chiều có đẹp không?''

''Đẹp!'' xương sống, thắt lưng của Diệp Tư Nhàn run rẩy, suy yếu bất lực.

Hai tay Triệu Nguyên Cấp ôm lấy nàng, bàn tay to lớn vuốt qua sợi tóc trơn mượt.

''Nếu nàng thích, về sau trẫm sẽ thường đưa nàng tới''

''Hay là thôi đi, người chịu được nhưng thần thiếp không chịu được, với lại Cảnh Châu bọn chúng...''

Lời còn chưa dứt, môi liền bị ngăn lại, người nào đó nguy hiểm ghé vào bên tai nàng.

''Đã nói không được nhắc tới hài tử''

''Vậy sao người nói...'' vốn định phàn nàn sao người lại nói chuyện chính sự?

Lời còn chưa nói hết liền nuốt xuống.

Nàng biết, Hoàng thượng giận đến như vậy cũng đều là vì bách tính, còn vì mình nữa.