Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 291: Nghỉ mát




Hôm sau trời vừa sáng, lúc trời còn tờ mờ, Diệp Tư Nhàn mang theo đồ đạc đã thu xếp, rón rén rời Trữ Tú Cung.

Lúc đó, Cảnh Châu Cảnh Nghiên và hai huynh đệ Trường Uyên Trường Diễn còn đang chìm trong mộng.

Diệp Tư Nhàn dẫn theo Viên Nguyệt, cùng đi ra cửa cung, lại như không nỡ mà nhìn lại một chút, hôn hôn lên gò má của mỗi đứa một cái.

Lúc này mới vừa lòng mà rời đi.

...

Để lại nhiều người cho bọn nhỏ, bên cạnh Diệp Tư Nhàn chỉ dẫn theo một mình Viên Nguyệt.

Cũng may lần này vốn là cải trang xuất hành, bên cạnh Triệu Nguyên Cấp cũng chỉ có một mình Phùng An Hoài.

Đương nhiên, Ngự lâm quân âm thầm đi theo bảo vệ an nguy của Đế vương ắt không thể thiếu, bên ngoài, chỉ có trang bị nhẹ nhàng một chiếc xe ngựa.

Đích đến của họ vừa lạ vừa quen, là hành cung Minh Sơn.

''Hoàng thượng, người nói...''

Ban đầu muốn hỏi, ở trong cung bọn nhỏ tỉnh lại sau giấc ngủ phát hiện không thấy mẫu phi thì sẽ thế nào.

Nhưng lời vừa thốt ra, nhớ đến mình đã hứa với hắn, ba ngày này không đề cập tới hài tử, chỉ có hai người bọn họ, nàng lại gắng sức nén lời lại.

''Người nói xem, những người lưỡng tình tương duyệt nếu không thể tới bên nhau, sẽ có kết quả gì?''

Triệu Nguyên Cấp lặng lẽ thoáng nhìn: ''Không có kết quả gì''

Phụ hoàng của hắn, Hoàng tổ phụ của hắn, thậm chí Tằng tổ phụ, Tằng tằng tổ phụ, các đời Đế vương của Đại Cảnh triều, được bao nhiêu người gặp được chân ái.

Bọn hắn lúc bình thường không tranh đoạt thiên hạ thì sẽ bận bịu ngủ với nữ nhân này tới nữ nhân khác, sinh đứa con này đến đứa con khác.

Lưỡng tình tương duyệt gì đó không tồn tại.

Giang sơn chỉ có một, mỹ nhân thì càng nhiều càng tốt.

''Vậy Hoàng thượng thì sao? Nếu như năm đó thần thiếp không tham gia tuyển tú, hiện tại người sẽ có tình cảnh thế nào?'' Diệp Tư Nhàn hiếu kỳ.

Cánh tay dài của Triệu Nguyên Cấp duỗi ra, ôm lấy nàng, gò má hai người kề nhau.

''Không có tình cảnh gì cả, vẫn sẽ có được thiên hạ, vẫn sẽ cưới vợ sinh con, giống như các tổ tiên của ta, có được càng nhiều càng tốt'' Triệu Nguyên Cấp ăn ngay nói thật.

Diệp Tư Nhàn nghe thế trợn mắt há mồm, dưới cơn nóng giận tránh khỏi ngực hắn.

''Vậy nếu người thích thiếp, nhưng thiếp không được Thái hậu chọn thì sao?''

Ý của nàng là hai người thích nhau từ trước, sau đó không thể ở bên cạnh nhau thì sẽ thế nào, cho nên đưa ra một ví dụ dở dở ương ương.

Triệu Nguyên Cấp nghe thế thì bật cười: ''Nếu trẫm vừa ý nàng, đương nhiên sẽ không để cho nàng không được chọn''

''Nếu không vừa ý nàng, vậy có vào cung hay không vào, liên quan gì đến trẫm?''

Diệp Tư Nhàn: ''...'' được lắm.

Nhìn bé con ỉu xìu trước mắt, Triệu Nguyên Cấp vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cánh tay dài duỗi ra tiếp tục ôm.

''Trẫm đều nói lời thật, nếu nàng không thích nghe, vậy sau này trẫm không nói nữa nhé?''

''Không!'' Diệp Tư Nhàn vội vàng ngăn lại.

''Thần thiếp thích nghe nói thật, rất thích, dù là tàn nhẫn cũng thích''

Triệu Nguyên Cấp cao giọng cười to, ôm sát người trong ngực thêm vài phần.

Cái cằm dán trên trán người nào đó, hắn có chút nhấp nhô hầu kết, lẩm bẩm nói.

''Nếu không gặp nàng, trẫm sẽ không biết cái gì gọi là chân thật, nếu không gặp nàng, trẫm sẽ sống phí cả đời trong cung, đóng vai phu thê ân ái giả tạo, đóng vai thống khổ cùng hưởng ân huệ thay phiên thị tẩm, giống con hát trên sân khấu, toàn thân trên dưới đều bôi thuốc màu, dâng hiến mọi thứ của mình ra''

''Nhưng bây giờ, trẫm không muốn''

Triệu Nguyên Cấp hung hăng gõ gõ đầu Diệp Tư Nhàn.

''Nàng có còn nhớ trước kia đã nói thế nào với trẫm không?''

Trước kia Diệp Tư Nhàn thoải mái hài phóng, từng không chỉ một lần giương nanh múa vuốt ngang ngược nói trước mặt hắn.

''Thiếp phải thanh lý hết nữ nhân bên cạnh người, để người chỉ thuộc về một mình thiếp''

Nhưng bây giờ, nàng trở thành nữ tử ra cửa ba ngày thôi cũng phải cò kè mặc cả với hắn, đều nóng ruột nóng gan, lại còn nhìn cũng không muốn nhìn hắn thêm một chút.

''Hiện tại ở trong lòng nàng được xem là gì? Có còn là người cần phải ở bên cạnh, chỉ vì một mình nàng không?''

Diệp Tư Nhàn: ''...''

Im lặng một hồi, nàng rốt cuộc nước mắt, trong mắt lóe ra ánh sáng.

''Phải, đương nhiên là phải, mặc dù người là Hoàng đế, nhưng người là của thiếp, nếu dám đụng đến những nữ nhân khác, ta liền dẫn theo hài tử xuất cung, để người vĩnh viễn không tìm thấy nữa''

Diệp Tư Nhàn cười lạnh lại bá đạo.

Triệu Nguyên Cấp vươn hai tay ra, cảm thụ được hơi nóng vùng nông thôn thổi tới, cũng cảm thụ được tiểu nữ nhân trong ngực một lần nữa dấy lên sự ngang ngược.

''Vậy còn tạm được''

Trong mắt nữ nhân này rốt cuộc có một lần là mình.

...

Cùng lúc đó, trong Trường Ninh Cung.

Dùng qua bữa sáng, Tố quý phi như ngày thường ,ngồi bên cạnh nữ nhi vừa thêu giá y vừa nói đùa.

Đang lúc nhàn nhã, có người của Trữ Tú Cung đến báo, nói Nhị Công chúa Cảnh Nghiên không thấy mẫu phi nên khóc đến chết đi sống lại, mời nàng đến xem một chút.

Nghe nói là chuyện của hài tử, Tố quý phi liền vội vàng đứng lên.

''Con ngoan, trước tiên con cứ ở đây thêu, mẫu phi đi một chút sẽ quay lại''

Lời còn chưa dứt, người đã đi ra ngoài.

''Mẫu phi'' Di An gọi nàng lại.

''Chút chuyện nhỏ này giao cho nữ nhi đi, người cũng biết, con là tiểu tỷ muội với Cảnh Châu, muội ấy cũng tương đối tín nhiệm con''

Nhìn đôi mắt to thanh tịnh của nữ nhi, Tố quý phi cũng có chút không đành lòng.

''Hay là con đi nhanh về nhanh nhé?''

''Dạ!''

Bái biệt mẫu phi, Di An chạy đến Trữ Tú Cung.

Nơi này quả nhiên loạn thành một bầy, không chỉ riêng Cảnh Nghiên đang khóc, hai tiểu tổ tông ở trắc điện cũng đang khóc.

Di An làm đại tỷ tỷ, phút chốc cũng không biết nên ôm đứa nào.

Nhìn một vòng xung quanh, nàng yên lặng ôm lấy Trường Diễn đang khóc tức tưởi nhất.

Các nhũ mẫu có chút không yên lòng, đưa tay đón lấy, sợ hài tử sẽ rơi xuống.

Di An cười nhạt: ''Các cô cô không cần lo, ta có chừng mực''

Có lẽ là trông thấy tỷ tỷ tới, Triệu Trường Diễn thế mà thần kỳ không khóc nữa.

Thậm chí chưa đến một khắc đã ngủ say trong ngực Di An.

Các nhũ mẫu hết sức kinh ngạc.

''Tiểu Hoàng tử còn chưa cho bú, cái này nếu là bình thường ngài ấy nhất định không chịu ngủ, vẫn là Đại công chúa có biện pháp''

Di An cười dịu dàng: ''Từ nhỏ ta đã được Diệp nương nương thương yêu, chúng là đệ đệ ruột của ta, có lẽ là huyết mạch tương liên đó''

''Công chúa nói rất đúng''

Giữa một phòng toàn người cười cười nói nói, Di An nhanh chóng dỗ xong bọn nhỏ.

Lúc sắp đi, nàng nhìn một loạt đệ đệ muội muội trên giường ngủ, khẽ cười hành lễ với các cô cô.

''Diệp nương nương không có ở đây, mấy ngày này phải vất vả cho mọi người rồi''

Các nhũ mẫu cô cô nào dám nhận lễ của Công chúa, vội vàng tránh đi nói không dám, một đám người mang đủ loại tôn kính, tiễn Đại công chúa.

''Công chúa thật tốt biết bao''

''Đúng đó đúng đó, nghe nói đã làm mối nhà chồng rồi, không biết là nhà ai có phúc khí như vậy, có thể cưới Công chúa về nhà''

''Đúng đấy, đây chính là vị Công chúa đầu tiên của Đại Cảnh triều của chúng ta mà''

....

Trong Trường Ninh Cung.

Tố quý phi vẫn đang thêu giá y cho dưỡng nữ.

Phong tục của Đại Cảnh triều, nữ tử xuất giá phải tự tay thêu giá y, Di An là Đại công chúa cũng không ngoại lệ.

Nhưng Tố quý phi thương con gái, tự tay may giá y, thêu dàn khung lớn, chỉ chờ Di An trở về, tự nàng hoàn thành tất cả hoa văn long phượng một chút.

Khi Di An trở về, Tố quý phi mới vừa chuẩn bị xong, nàng bày giá y hoa lệ ra, cười vô cùng xán lạn.

''Di An, mẫu phi chỉ có thể giúp con đến đây thôi''