Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 285: Là ta, ta tới rồi




''Hỏi thế gian tình là gì, chỉ khiến người ta thề nguyền sống chết, câu thơ này quả không sai''

Diệp Tư Nhàn tự lẩm bẩm.

Triệu Nguyên Cấp ở bên cạnh vừa đọc sách vừa cười nhạt.

''Muốn giúp thì giúp, nhưng mà...làm kín đáo một chút, nếu bị người khác phát hiện, trẫm không cứu được nàng ấy đâu''

Diệp Tư Nhàn vắt hết óc cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, dứt khoát dùng đôi mắt mong chờ nhìn Triệu Nguyên Cấp.

''Vậy là Hoàng thượng đồng ý? Hay là người nghĩ cách đi?''

''Nửa canh giờ thì thị vệ trong cung sẽ tuần tra một lần, muốn tránh tuần tra, trong vòng nửa canh giờ phải ra khỏi cung, không được ngồi kiệu''

''Càng nghĩ thiếp cảm thấy chuyện này căn bản không thể nào làm được'' Diệp Tư Nhàn thẳng thắn.

Triệu Nguyên Cấp vừa buồn cười vừa tức giận, gõ gõ mấy cái lên trán nàng.

''Nàng có biết mình đang nói gì không?''

''Nàng...'' Triệu Nguyên Cấp chỉ về phía cái trán của nàng.

''Bảo trẫm giúp nàng, đưa phi tần của mình đến cho nam nhân khác, cái này tương đương với tự đội mũ xanh cho mình rồi?''

Dù hắn không có tình cảm với nữ nhân đó, cũng căn bản chưa từng chạm vào.

Nhưng danh phận còn đó, văn võ bá quan thậm chí người trong thiên hạ đều biết, con gái của Bạch thị Giang Nam là Nhị phẩm Tố phi nương nương ở hậu cung.

Không có tình cảm cũng có thông gia chính trị, huống chi Đế vương cần sự ủng hộ của Bạch gia, hắn không thể từ bỏ mối thông gia này được, Bạch gia cũng sẽ không bỏ.

''Cho nên''

Diệp Tư Nhàn nghiến răng nghiến lợi ôm đầu.

''Nếu người không muốn bị người trong thiên hạ chế nhạo thì phải giúp thiếp''

Người nào đó mặt dày bĩu môi.

''Người nghĩ lại xem, nếu thiếp tự mình giúp tỷ ấy, vậy thì tám phần sẽ bị phát hiện đó''

Triệu Nguyên Cấp: ''...''

Việc đã đến nước này, hắn còn có thể nói gì nữa, nhưng trong lòng chung quy là uất ức.

Càng nghĩ, Triệu Nguyên Cấp bực mình: ''Trẫm có thể điều động Ngự lâm quân, chuyện còn lại tự nàng tìm cách đi, đây là giới hạn của trẫm''

Diệp Tư Nhàn vốn còn muốn được voi đòi tiên, ngước mắt lên trông thấy vẻ mặt Đế vương nghiêm túc còn có chút tức giận, lén lút thè lưỡi, ngậm miệng lại.

...

Giúp một người sống sờ sờ xuất cung, thực sự không phải chuyện đơn giản.

Diệp Tư Nhàn bỏ ra ba ngày ba đêm, thu thập toàn bộ thông tin của các cung nữ thái giám và Ngự lâm quân đang trực.

Cuối cùng chọn ra một phương án cực kỳ an toàn, cũng tuyệt đối không có khả năng bị phát hiện.

Diệp Tư Nhàn cực kỳ hào hứng chạy đến Trường Ninh Cung, báo tin tốt cho Tố phi.

''Tỷ mau thu dọn một chút, lát nữa ta cho người đưa tỷ xuất cung, tất cả đã sắp xếp xong, yên tâm, rất an toàn''

Diệp Tư Nhàn vỗ ngực.

Tố phi có vẻ bệnh nghe thấy thế sắc mặt lập tức sáng lên, cả người đứng lên.

''Thật sao? Ra ngoài bằng cách nào?''

Diệp Tư Nhàn ghé vào bên tai nàng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy thấp giọng nói.

''Trốn trong thùng nước vo gạo của Ngự thiện phòng, tỷ yên tâm, lát nữa ta cho người đổi cái mới, tỷ mau thay y phục dân nữ trốn vào đó đi, ổn thỏa ổn thỏa!''

''Nhưng trước lúc trời tối tỷ phải tranh thủ quay về''

Tố phi trong tuyệt vọng liền bật khóc, nắm lấy tay Diệp Tư Nhàn.

''Nhàn Nhàn, ơn nghĩa cả đời này khó báo đáp''

''Ta...''

''Đừng nói nữa, tỷ mau chuẩn bị đi, sáng sớm ngày mai xuất phát''

...

Trở về từ Trường Ninh Cung, Diệp Tư Nhàn từ rất xa đã nghe thấy tiếng Trường Diễn đang oa oa khóc lớn.

Nàng nhíu mày tiến tới, tiếp nhận tiểu nhi tử tính khí nóng nảy từ trong tay nhũ mẫu, kiên nhẫn dỗ dành.

Lại tới trắc điện xem hai nữ nhi đang gấp giấy.

Rốt cuộc, nàng mệt mỏi nằm trên giường, đầu óc trống rỗng.

''Cuối cùng cũng xong rồi''

Hi vọng bọn họ tốt đẹp, về sau đừng làm loại chuyện này nữa.

Mí mắt nặng trĩu không mở ra nổi, Diệp Tư Nhàn ngủ thẳng đến nửa đêm.

Lúc mở mắt ra, ngoại điện vừa thắp đèn hoa, nhưng yên lặng, chỉ có âm thanh cung nữ thái giám đi lại.

''Viên Nguyệt?''

Kêu một tiếng, Viên Nguyệt khẽ cười vén rèm tiến vào.

''Nương nương dậy rồi? Mau dậy dùng bữa tối đi, Hoàng thượng đi thị sát quân doanh ở ngoài thành, ba ngày nữa mới về''

''Ừ''

Tinh thần mệt mỏi, Diệp Tư Nhàn lười biếng đứng lên mặc y phục.

Viên Nguyệt cười nói: ''Nương nương, đây đúng là cơ hội lớn, đúng dịp Ngự lâm quân trong cung thiếu đi rất nhiều, rốt cuộc không cần tiếp tục phải nghe tiếng bọn họ rảo bước tuần tra''

Diệp Tư Nhàn biết nàng đang nói gì, nhưng vẻ mặt có chút nghiêm túc.

''Chuyện này có lẽ chính là làm thì hối hận mà không làm càng hối hận trong truyền thuyết?''

''Nương nương có lòng tốt, Tố phi nương nương nhất định sẽ cảm kích''

''Ta không cần tỷ ấy cảm kích'' vẻ mặt Diệp Tư Nhàn nghiêm túc.

''Chỉ hy vọng sau khi tỷ ấy đi gặp một lần rồi có thể thanh thản ổn định quay về'' mặc dù biết khả năng không cao.

''Người đang lo Tốp hi nương nương một đi không trở lại sao?'' Viên Nguyệt nói.

Diệp Tư Nhàn khẽ gật đầu: ''Con người chính là như vậy, nếu không còn một tia hy vọng nào, thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ cứ liên tục...có hy vọng''

Sở dĩ Tố phi biến thành như bây giờ, không buông bỏ được là một chuyện.

Tống Thừa Hựu từng bước đi tới trước mặt nàng lại là một chuyện khác.

''Dù sao sau lưng Tố phi nương nương còn có Bạch gia, ngài ấy chắc sẽ không làm chuyện điên rồ đâu?''

Diệp Tư Nhàn nhàn nhạt lườm nàng một chút: ''Ngươi cũng nói, chắc là, vậy có nghĩa là....có khả năng xảy ra chuyện không nên xảy ra''

Hai chủ tớ lâm vào trầm mặc.

Trong Trường Ninh Cung, Tố phi đổi phục sức dân nữ mới tinh, ôm một bao quần áo nhỏ, thất tha thất thểu chạy đến nơi đã giao hẹn.

Trước một loạt cổng thấp của Ngự thiện phòng.

Còn chưa đứng vững đã có hai tiểu thái giám lạ mặt dẫn nàng tới trước một cỗ xe nước vo gạo

''Chính là nơi này, mau trèo vào đi, sau hai canh giờ nữa đội xe này sẽ đi''

Thái độ của tiểu thái giám không tốt, nói xong đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

Tố phi một mình ôm bao y phục, đứng dưới ánh trăng, trong mũi tràn ngập mùi hôi chua của nước vo gạo.

Không phải Nhàn Nhàn đã nói chuẩn bị một thùng nước vo gạo mới cho nàng sao? Cái này....

Do dự một lúc, lúc này thấy một đội tiểu thái giám phía trước, khiêng theo từng thùng nước vo gạo đầy ắp, lắp đầy toàn bộ xe phía trước, xe phía sau cũng đầy.

Duy chỉ có xe trước mặt này là trống.

Nếu không lên, chỉ sợ đội xe sắp chuẩn bị xong mà xuất phát.

Tố phi cắn răng, động tác vụng về chui vào trong thùng nước vo gạo bẩn thỉu.

Nắp gỗ nặng nề đóng lại, nước mắt lập tức rơi xuống.

Cả đời này của Bạch Vãn Tố nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày chui vào thùng nước vo gạo.

...

Không biết qua bao lâu, Tố phi sắp ngất đi thì xe nước vo gạo chậm rãi đung đưa.

Rốt cuộc nàng cũng xuất cung.

Mười ba năm, Tố phi chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Thừa Hựu, chàng vẫn khỏe chứ?

Biết chàng không ổn, cho nên ta nhất định phải tới xem chàng một chút.

Đường xuất cung cực kỳ dài dòng buồn chán, giống như không có điểm dừng.

Bánh xe nghiền ép lên đá xanh, âm thanh chầm chậm truyền đến, Tố phi rốt cuộc đã mất đi ý thức.

Lúc nàng tỉnh lại lần nữa đã đến ngoài cung, bị ném trong một gian miếu đổ nát trong thành.

Nàng sợ hãi vội vàng sờ bao y phục của mình, nhưng xung quanh rỗng tuếch.

Đừng nói là bao y phục, trên dưới cả người nàng một miếng vải rách cũng không có.

Thậm chí áo khoác tương đối hoa lệ trên người nàng cũng bị lột ra.

''!!!''

''Không ổn rồi, bị cướp''

Tố phi vội vàng chỉnh đốn lại, sau đó chạy đến các quầy hàng gần đó hỏi.

''Có nhìn thấy một bao y phục màu vàng trắng xen lẫn không''

Hỏi một vòng, Tố phi rốt cuộc biết được từ một bà cụ bán trà.

''Lúc bọn họ đưa cô tới, trên người đã mang một bao y phục như vậy''