Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 279: Ngươi vẫn thua




''Hoàng hậu Trần thị, phụng dưỡng cung đình mười mấy năm, không sinh Hoàng tự, ghen ghét thành thói, âm thầm mưu hại Hoàng tự, nhân chứng vật chứng đều đủ, niệm tình vào cung nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, đặc biệt miễn tội chết, phế vị Hoàng hậu, giáng thành thứ dân trả về Trần gia, từ đây không liên quan với nhau nữa''

Trả về Trần gia ý chính là....vứt bỏ.

Người bình thường bị vứt bỏ còn có thể gả đi xa, tránh người nhà mẹ đẻ giễu cợt ghét bỏ.

Nhưng Hoàng hậu vào cung mấy chục năm như vậy, lại bị Hoàng thượng hạ thánh chỉ vứt bỏ, ai mà dám cưới.

Cả đời này của nàng xem như chấm hết.

Khi Hoàng hậu tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối, nàng liều mạng mở mắt ra, mới phát hiện mình trở lại Tê Phượng Cung lần nữa.

''Hoàng thượng?''

''Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng!''

Nhất định là Hoàng thượng thay đổi chủ ý, nhất định, Hoàng thượng nhất định tra rõ bản án, sau đó thả mình ra.

Phu thê mấy chục năm, cuối cùng cũng không uổng.

Hoàng hậu thất tha thất thểu đứng lên, muốn gọi người tới rót chén trà.

Ngọc Lộ từ bên ngoài đi tới.

''Nương nương, thân thể người không tốt, mau nằm lại đi''

Nàng vừa nói vừa rót bát trà nguội.

Thời tiết lạnh, nước trà phải nóng mới đúng ,Hoàng hậu bưng nước trà lạnh thấu xương, mờ mịt nhìn bốn phía.

''Người đâu?''

''Người của Tê Phượng Cung đâu?''

''Ngọc Đường đâu? Bọn họ đâu hết rồi?''

Hỏi xong liên tiếp mấy câu, lúc này Hoàng hậu mới phát hiện, hốc mắt Ngọc Lộ sưng đỏ, trên thân còn có nhàn nhạt mùi máu tanh.

''Ngươi nói đi? Đi đâu cả rồi?'' Hoàng hậu kích động níu tay nàng.

''Nương nương...''

Ngọc Lộ quỳ xuống, giải thích ngọn nguồn.

''Ngọc Đường đã bị đánh trượng mà chết, một canh giờ trước vừa mới tắt thở, người cũng bị...''

Ngọc Đường không nói được, chữ đó nàng bất kể thế nào cũng không nói ra miệng được.

''Ta bị làm sao? Ngươi nói đi!'' Hoàng hậu lại kích động, hốc mắt đều đỏ lên.

''Người bị bỏ, Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, chờ thân thể người khỏe lại, phải rời đi...''

''Rời đi? Ta đi đâu?'' Hoàng hậu kinh ngạc.

''Về Trần gia''

''...''

Trầm mặc thật lâu, Hoàng hậu đột nhiên cười ha hả.

''Hahaha....thánh chỉ đâu? Ta muốn xem''

Ngọc Lộ đứng dậy cầm thánh chỉ tới, Hoàng hậu tiếp nhận cuộn màu vàng sáng.

Trên cuộn giấy, chữ của Đế vương vẫn rồng bay phượng múa, như cự long bất kể khi nào cũng có thể bay lên, nhưng Hoàng hậu không cách nào thưởng thức.

Nàng đọc thánh chỉ từng câu từng chữ.

Đột nhiên dùng sức giẫm thánh chỉ dưới chân, thậm chí cầm ngọn nến qua muốn thiêu hủy.

''Nương nương không được!'' Ngọc Lộ nhanh chóng tới ngăn cản.

''Không gì là không thể, bổn cung thì là cái quái gì, dù có dùng một mồi lửa đốt cháy Tê Phượng Cung cũng không có gì phải căng thẳng''

''Ngọc Lộ à''

Hoàng hậu đột nhiên nhìn chằm chằm nàng, dần tới gần, giống không nhận ra là ai.

Từ đôi mắt đến mũi, đến miệng, từng chút nhìn kỹ, giống như muốn ghi nhớ trong lòng.

''Nương nương người đừng dọa nô tỳ''

''Ngươi đi nói với Diệp phi, nói ta muốn gặp cô ta một lần''

Ngọc Lộ muốn ngăn cản, bị Hoàng hậu giận dữ rống lên: ''Mau đi!''

Nàng cũng không dám nhiều lời nữa, thận trọng rời đi.

...

Trong Trữ Tú Cung.

Diệp Tư Nhàn vừa nhả vỏ nho vừa phàn nàn.

''Cho dù thiếp diễn không tốt, người cũng không thể đánh thiếp ngất xỉu chứ, trong cổ thiếp hiện tại còn máu bầm nè''

''Còn có Trường Uyên và Trường Diễn đáng thương cùng diễn, chúng còn nhỏ tuổi đã làm gì sai mà phải bị 'trúng độc'''

Trong tã lót căn bản không có hài tử, thực tế, bốn đứa trẻ đều được đưa tới Trường Ninh Cung.

Lúc ấy nàng 'ngất xỉu' và hài tử 'trúng độc', thái y 'bó tay', toàn bộ đều là diễn xuất.

Vì để hiệu quả, Diệp Tư Nhàn chịu bị đánh ngất, khóe mắt bôi ớt, cuối cùng giày vò bản thân ra bộ dạng ốm đau bệnh tật, thành công lừa tất cả mọi người.

''Ai kêu chúng đầu thai vào hoàng thất chứ!'' Triệu Nguyên Cấp thờ ơ lật trang sách.

''Sau này cũng sẽ không xảy ra nữa, hậu cung của trẫm không chứa được mấy thứ bẩn thỉu''

Muốn đưa nữ nhân đến đổi vinh hoa phú quý cũng được, điều kiện duy nhất chính là phải thành thật, tay chân phải sạch sẽ.

''Nương nương!''

Lúc sắp đi ngủ, Xảo Yến từ bên ngoài chạy vào.

''Ngọc Lộ của Tê Phượng Cung đến truyền nói, nói Hoàng hậu nương nương muốn gặp người...''

''Không gặp'' Triệu Nguyên Cấp ngang ngược thốt ra.

Diệp Tư Nhàn lại lắc đầu: ''Nàng ta tỉnh rồi à?''

''Tỉnh rồi, nương nương!'' Xảo Yến không chút do dự.

Diệp Tư Nhàn như suy nghĩ gì đó gật gật đầu: ''Vậy ta đi xem nàng ta''

''Tốt xấu cũng tỷ muội nhiều năm, chết cũng phải để nàng chết thật rõ ràng''

Diệp Tư Nhàn phủi phủi tay đứng lên.

''Nàng cần gì phải vậy?'' Triệu Nguyên Cấp bất đắc dĩ.

Diệp Tư Nhàn tiếp nhận khăn ướt nóng, vừa lau tay vừa cười nhạt: ''Chuyện giữa nữ nhân, Hoàng thượng đương nhiên không hiểu''

...

Diệp Tư Nhàn vẫn đi.

Tê Phượng Cung quạnh quẽ hơn trước kia nhiều, trên đường đi không có đèn cung, không có cung nhân, thậm chí một tia sáng cũng không có.

Chỉ có thiết giáp Ngự lâm quân canh giữ bên ngoài, bọn họ đứng từng hàng ở đó, gìn giữ cung điện như lồng giam.

Xuyên qua từng lớp tối om, Diệp Tư Nhàn rốt cuộc nhìn thấy Hoàng hậu.

Lúc đó, nàng mặc áo trong màu trắng, ngồi trước bàn trang điểm, vốn mặt hướng lên trời, chưa trang điểm, toàn thân trên dưới ngay cả một cây trâm vòng cũng không thấy.

Hoàng hậu xưa nay cao cao tại thượng, Hoàng hậu phú quý đoan trang như hoa mẫu đơn, chưa từng chật vật như vậy.

''Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương'' Diệp Tư Nhàn vững bước tiến lên hành lễ.

''Diệp phi không cần châm chọc ta, từ nay về sau, ta cũng không phải Hoàng hậu gì nữa''

Nàng cười lạnh xoay người đứng lên, trào phúng nhìn về phía Diệp phi.

''Ngươi hài lòng chưa?''

''Từ nay về sau, hậu cung chính là thiên hạ của ngươi, tòa Tê Phượng Cung này, chắc hẳn sẽ nhanh chóng trở thành của ngươi''

''Chúc mừng ngươi''

Không có cuồng loạn như dự đoán, không có công kích nham hiểm như rắn rết, ngữ khí của nàng cứ bình thành như vậy, còn ẩn ẩn như mang theo sự giải thoát.

Thấy sắc mặt Diệp phi kinh ngạc, Hoàng hậu cười khẽ.

''Sao vậy? Thật sự bất ngờ sao?''

''Phải'' Diệp Tư Nhàn ăn ngay nói thật.

''Còn tưởng rằng Hoàng hậu nương nương sẽ không bỏ được Hoàng thượng, luyến tiếc hoàng cung, luyến tiếc thân phận Hoàng hậu nương nương này''

Trần thị bỗng cười ha ha: ''Mặc dù ta không phải người biết chuyện gì, nhưng ta cũng biết trong lòng Hoàng thượng không có ta, ta cần gì phải cưỡng cầu''

Hoàng hậu tiến lên tiếp cận mặt Diệp Tư Nhàn.

''Kỳ thật ta còn hâm mộ muội muội ngươi, một đứa con gái của Huyện lệnh nhỏ nhoi, sau khi vào cung có thể quậy cho hậu cung long trời lở đất''

''Quả nhiên, Tống thị chết, Hứa thị chết, kế tiếp chính là ta, haha, Diệp thị, ngươi đúng là có bản lĩnh!''

Lời còn chưa dứt, Hoàng hậu duỗi dao ra đâm về phía Diệp Tư Nhàn.

Như sớm đoán trước được, Diệp Tư Nhàn khéo léo né đi, hoàn mỹ tránh thoát tập kích của Hoàng hậu, cũng trở tay vừa dùng sức, đoạt lại dao găm trong tay Hoàng hậu, gắt gao kề lên cổ nàng.

''Hoàng hậu nương nương, người sai rồi, vô cùng sai'' Diệp Tư Nhàn nhắm đôi mắt lạnh lẽo lại.

''Ngươi vẫn cho rằng ta dựa vào Hoàng thượng từng bước bò lên sao, thật ra cũng không hẳn là vậy''

''Giống như hiện tại, chỉ có ta và ngươi, nhưng ngươi vẫn thua''

Diệp Tư Nhàn ngẩng cao đầu, đầy mắt là vẻ khinh thường.